Triệu Văn Thao đánh lộn mà lớn lên, thấy thế thì theo bản năng tránh sang một bên. Nhưng phía sau chính là Thôi Đại, Triệu Văn Thao vội vàng nhấc chân lên đã đạp người đó ra ngoài.
Một cước này vừa độc vừa nhanh, đạp cho đối phương đụng thẳng vào vách tường đối diện.
“Cẩn thận đấy, trong tay anh ta có dao!” Triệu Văn Thao cao giọng nhắc nhở.
Đám người Thôi Đại căm phẫn không thôi, không đợi người của đồn công an ra tay đã chen nhau lên đè tên đó lại, giành lấy dao của gã rồi bắt lấy người.
“Thằng nhóc con, dám ở hành hung ở địa bàn của bố mày!”
Lão Triệu mắng một câu, đèn pin lia đến, ông ta không nhận ra nhưng Triệu Văn Thao lại nhận ra.
“Là cậu, Mã Tiểu Lục!” Triệu Văn Thao hết sức kinh ngạc.
Chính là tay Mã Tiểu Lục đã lôi kéo hắn đến thôn phía tây đánh bạc.
Mã Tiểu Lục mặt mày đầy bùn đất nhìn Triệu Văn Thao rồi lại cúi đầu.
“Mẹ kiếp, cậu chơi bài rồi còn dùng dao. Mã Tiểu Lục cậu giỏi đấy!” Triệu Văn Thao đi tới đạp một cước, làm Mã Tiểu Lục ngã lăn ra.
“Được rồi được rồi anh Sáu, anh đừng nóng giận, đánh chết thì không đáng đâu!” Thôi Đại nhanh chóng ngăn lại.
Đương nhiên Triệu Văn Thao cũng chỉ là tức giận trong chốc lát, đạp xong một cước này là hết rồi.
Người của đồn công an kéo mấy người đến một gian nhà tạm thời để thẩm tra. Chỉ có ông cụ Triệu là có thể dự thính, thời gian không lâu sau ông cụ Triệu đi ra, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ kiếp, còn có một thằng nữa chạy vào trong thôn!”
Triệu Văn Thao cũng đang muốn tìm hiểu tình hình, vừa nghe thấy lời này thì đầu ầm một tiếng. Cái gì? Chạy vào trong thôn? Nhà của mình ở ngay bên đường thông vào thôn đấy!
“Tên kia mới là thủ phạm chính!” Ông cụ Triệu lại nói thêm một câu: “Còn gánh mạng người đấy!”
Tên thủ phạm chính mà ông cụ Triệu nói tên là Điền Thất, là người phía bắc, phạm tội giết người nên chạy đến bên này. Công an bên này nhận được tin tức thì lập tức điều tra, lúc này mới phát hiện tên Điền Thất ấy trốn chạy đến chỗ Kháo Sơn Đồn bèn liên hợp với đồn công an địa phương để lục soát. Vừa hay Điền Thất là một tên thích đánh bạc nên quen biết với Mã Tiểu Lục. Mã Tiểu Lục chỉ dính dáng đến, kéo Điền Thất đến chỗ chuyên đánh bạc của thôn phía tây thôi. Đồn công an biết được tình hình, lấy danh nghĩa bắt kẻ đánh bài để tới bao vây diệt trừ. Điền Thất giả dạng thành con bạc, chạy trốn cùng đám người Mã Tiểu Lục.
Trong khoảng thời gian này Mã Tiểu Lục cùng Điền Thất có quan hệ rất tốt. Chỗ bạn thân giống nhau, không ít lần bị Điền Thất tẩy não, gì mà kẻ gan lớn chết no người nhát gan chết đói, cái gì mà muốn kiếm nhiều tiền thì phải liều mạng. Vì vậy cậu ta bèn mang theo dao, tối hôm nay chạy trốn, cậu ta nhân lúc hỗn loạn đã vơ vét được một túi tiền mang theo người, mặc dù không biết bao nhiêu tiền nhưng khẳng định không ít là được. Cho nên khi bị phát hiện đang trốn trong ổ thỏ của Triệu Văn Thao thì cậu ta bèn lấy dao ra theo bản năng.
Kết quả không cần nói, Mã Tiểu Lục bị bắt cũng hối hận, đánh bạc và cầm dao đả thương người không giống nhau, cậu ta vẫn hiểu chuyện ấy.
Triệu Văn Thao không nghe ông cụ Triệu nói xong thì quẳng lại một câu: “Cháu về nhà trước!” Rồi chạy mất.
Những người khác đều sửng sốt, không biết Triệu Văn Thao vội vã về nhà như vậy làm gì, vẫn là ông cụ Triệu tỉnh táo nhất, lập tức nói: “Các người mau đuổi theo đi, tôi nhớ nhà cậu ấy ở ngay cửa thôn!”
Bấy giờ đám Thôi Đại mới hiểu ra vì sao Triệu Văn Thao gấp gáp như vậy, nhanh chóng cầm lấy vũ khí đi theo.
Tốc độ của Triệu Văn Thao đã đủ nhanh rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy chậm, hận không thể lập tức về đến nhà.
Vợ ơi, em nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Phì phì, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ, sao vợ có thể xảy ra chuyện gì được? Đừng tự hù dọa mình!
Lúc này Triệu Văn Thao vô cùng hối hận, mình không dưng chạy đến trại thỏ làm gì chứ, cho dù bọn họ mang cả trại thỏ đi thì đã làm sao, vợ thì chỉ có một thôi!
Trong lòng Triệu Văn Thao rối như tơ vò, tay nắm xẻng thật chặc, liều mạng chạy.
Lại nói đến chỗ Diệp Sở Sở, đã cài chặt cửa lại, ngồi ở trên giường nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Mùa hè có muỗi, bật đèn thì sẽ gọi côn trùng tới nên mới tắt đèn, nhưng ánh trăng sáng nên có thể thấy rõ bên ngoài.
Ban đầu cô mở cửa sổ ra nhưng sau đó ngẫm lại vẫn đóng cửa sổ lại, đồng thời còn chốt lại, tuy là hơi nóng nhưng được cái an toàn.
Sau đó đã chứng minh may là đóng lại, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Đợi rất lâu rồi, sau khi động tĩnh ngoài cổng vang lên mấy đợt thì không còn tiếng động nữa, lúc này cũng đã sắp nửa đêm, thời tiết nóng lui lại, đã mát hơn rất nhiều. Diệp Sở Sở hơi buồn ngủ, cô dựa vào góc phía sau cửa sổ, bên người ngoại trừ Tiểu Bạch Dương đang nằm thì còn có khỉ nhỏ đang nằm. Giữa lúc dự định đi ngủ thì con khỉ nhỏ đang nằm bỗng nhiên ngồi dậy, nhe răng nhếch miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Diệp Sở Sở ngẩn ra, lập tức ý thức được điều gì. Một bóng người đột ngột xuất hiện ở bên ngoài cửa thủy tinh, dọa cô thiếu chút nữa đã lên tiếng, nhưng cô liều mạng ngậm miệng lại, cũng ôm lấy khỉ nhỏ, lắc đầu với nó.
Trong cổ họng của khỉ nhỏ phát ra tiếng gầm khẽ, hết sức phẫn nộ. Diệp Sở Sở có thể cảm thấy lông của khỉ nhỏ đều đang dựng đứng cả lên.
Diệp Sở Sở đưa tay cầm lấy cây gậy để ở trong nhà, cũng nửa ngồi đứng lên, chặt nương tựa góc nhà, con mắt chăm chú nhìn vào cái bóng ngoài cửa sổ, mồ hôi lặng lẽ chảy xuống.
Cái bóng kia ló đầu nhìn vào trong phòng, nhưng vì cửa sổ kính phản chiếu ánh trăng nên không thấy rõ tình hình trong phòng thế nào. Gã đưa tay mở cửa sổ, phát hiện bên trong cửa sổ có chốt, điều này chứng tỏ trong phòng có người!
Gã rút con dao từ chỗ hông ra lật ngược lại dùng chuôi dao đập bùm bụp để phá cửa sổ.
Tiếng này rất lớn, khỉ nhỏ run rẩy cả người, khẽ gầm lên nhưng không tháo chạy.
Mỗi lần người xa lạ tới thì nó đều trốn đi nhưng lần này lại không hề, nó bẩm sinh đã nhanh nhạy mẫn cảm nhận ra người vừa tới không chỉ đơn giản là người lạ mà còn cực kỳ nguy hiểm. Nó không thể bỏ Diệp Sở Sở lại để chạy.
Động tác của cái bóng kia rất nhanh, nhanh chóng đập vỡ cửa kính, tay vươn vào để mở cửa sổ. Diệp Sở Sở nâng gậy lên hướng về phía cái tay kia mà vung xuống!
...
“... Đừng do dự, phải quyết đoán, phải dốc sức đập một gậy xuống phía dưới, dùng hết tất cả sức lực của nàng, cho dù không đánh chết đối phương thì cũng phải khiến đối phương đau đến mức không chịu nổi. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể còn cơ hội sống sót. Đã rõ chưa, tiểu nha đầu?”
Thế tử lãnh đạm nói nhưng giọng nói đầy tính cổ vũ.
Tiểu nha đầu trước mặt dùng sức gật đầu: “Thế tử yên tâm, ta sẽ học giỏi côn pháp, ta phải bảo vệ thế tử!”
“Ha ha, nàng muốn bảo vệ ta? Được được, tiểu nha đầu, học cho tử tế đi.”
...
Lúc này vẻ mặt và giọng nói tươi cười của thế tử tràn ra khắp suy nghĩ, Diệp Sở Sở bỗng nhiên không sợ nữa, một gậy này đánh chuẩn xác không sai lệch vào tay của đối phương, có thể nói là sức lực cũng mạnh hơn so với cô nhóc trước kia, đối phương chẳng qua cũng chỉ là một người thường mà thôi, không có gì phải sợ.
“Á!” Đối phương đau đớn, hét to một tiếng, thu tay về theo bản năng.
Diệp Sở Sở thừa dịp lúc này đưa tay hé cánh cửa sổ đó ra một chút, cửa sổ mở vào trong. Cô vừa mở, một tay dùng gậy gộc thọc thật mạnh vào mặt đối phương.
Lần này người nọ đã phản ứng đúng lúc, dùng cánh tay khỏe để bắt lấy cây gậy rồi ném ra bên ngoài, muốn kéo luôn cả Diệp Sở Sở ra. Diệp Sở Sở buông tay ra, thả cây gậy đi khiến người nọ lảo đảo vì kéo mạnh.
Diệp Sở Sở xoay tay lại nhặt lấy chiếc chổi ở trên giường đất rồi nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ. Con trai vẫn đang ngủ trong phòng, bất kể như thế nào cô cũng không thể để đối phương vào trong nhà quấy rầy con trai!