Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 284: Sống Lại Làm Giàu - Chương 284 Vay tiền



“Tôi cũng không ngờ, anh nói xem sao một kẻ mang tội giết người lại chạy vào trong thôn cơ chứ!” Triệu Văn Vũ dùng sức hít một hơi thuốc: “Tôi vừa trở về thì nghe nói vậy, tên kia ở thôn bọn tôi hơn một tháng nhưng không một ai trong thôn chú ý tới!”

“Đều bận rộn làm việc, làm sao có thời giờ lo việc không đâu.” Triệu Văn Thao nói: “Cậu tìm đến tôi có việc gì đấy? Có chuyện gì thì cứ nói.”

Triệu Văn Vũ hơi khó xử: “Văn Thao, có chút liên quan đến chuyện bắt kẻ đánh cờ bạc.”

“Thằng nhóc nhà cậu đừng nói với tôi là cậu đi đánh cờ bạc đấy nhé?” Triệu Văn Thao nhìn chằm chằm cậu ta và nói.

“Nào có! Tôi không hề chơi món đấy, tôi cũng không có hứng thú đối với nó!” Triệu Văn Vũ vội nói.

“Tuy đều nói ăn uống chơi gái toàn mất hết, chỉ có đánh bạc là có qua có lại, nhưng thứ này mà hãm người ta thì có thể táng gia bại sản, cửa nát nhà tan đấy. Đừng bảo tôi không nhắc nhở cậu, cậu chớ có dính vào!” Triệu Văn Thao nói.

“Không có, tuyệt đối không có! Là một người bạn của tôi, bởi vì chuyện này mà cậu ta vào nhà giam, cần tiền mới có thể chuộc ra. Vợ cậu ta tìm đến tôi, nhưng tôi cũng không còn tiền nên tới tìm anh là muốn mượn anh chút tiền.”

“Gì cơ? Vay tiền chuộc người bạn đánh bạc đó của cậu á?” Triệu Văn Thao nói: “Văn Vũ, cậu không cá cược mà sao lại quen biết bạn bè như vậy?”

Triệu Văn Vũ nói: “Anh không biết đấy thôi, cậu ta rất giỏi, không phải đánh bạc thì là chơi gái, đại khái là cảm thấy tiền nhanh mà thôi. Thực ra tôi cũng không muốn giúp nhưng cậu ta đã từng đã cứu tôi. Có một lần đào mộ, nếu không nhờ cậu ta thì tôi đã chết ở bên trong, tôi không thể không trả cái ơn ấy được.”

Triệu Văn Thao trầm mặc, ơn cứu mạng rất lớn, mượn chút tiền thật sự vẫn không là gì.

“Cậu muốn mượn bao nhiêu?” Triệu Văn Thao hỏi.

“Một nghìn. Tôi còn có một chút, gom góp lại chắc là đủ rồi. Thực ra không cần nhiều như vậy, chỉ là cậu ta đánh cược khá lớn. Văn Thao, tôi không giấu giếm anh, cậu ta cũng cùng vào trong trại thỏ của nhà anh, lần này lại đánh cược rất lớn, bằng không cũng không cần nhiều như vậy.” Triệu Văn Vũ thấp giọng nói: “Bất kể số tiền này có đủ hay không thì tôi đều có thể ăn nói với cậu ta và vợ cậu ta, tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Triệu Văn Thao ngẫm lại, gật đầu nói: “Được rồi, tôi có thể cho cậu mượn, chẳng qua là trong tay tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, tôi cũng phải ra ngoài mượn. Cậu đừng thấy mỗi ngày tôi đều bận việc, dường như kiếm được rất nhiều tiền nhưng thực ra toàn là thu nhập tám hào một đồng, cậu vừa mở miệng đã cần một nghìn, thật đúng là không lấy ra được.”

“Văn Thao, anh yên tâm, cuối năm tôi sẽ trả lại cho anh! Trong tay tôi còn có chút đồ, chỉ cần ra tay thì hơn tám trăm cũng được.” Triệu Văn Vũ vội nói.

“Khi nào thì cậu cần?”

“Cành nhanh càng tốt.”

“Vậy thì ngày mai, ngày mai không được, ngày kia đi, ngày mai tôi ra ngoài gom góp cho cậu.”

“Được, cám ơn anh Văn Thao!”

“Khách sáo cái gì. Văn Vũ tôi nói cậu này, việc đào mộ đó quá mạo hiểm, quan trọng là việc phạm pháp, cậu đổi một việc khác đi thôi. Chứ cả ngày lo lắng đề phòng thì kiếm bao nhiêu tiền cũng không chịu nổi.”

“Còn không phải sao, từ lần trước suýt chút nữa chết ở bên trong, tôi đã quyết định không làm nữa. Chờ tôi đem bán những vật có trong tay ra ngoài thì sẽ đổi một việc khác. Nói không chừng, còn phải tìm anh giúp đấy!”

Triệu Văn Thao cười nói: “Được, cậu muốn thì thì tới trại thỏ của tôi làm đi!”

Triệu Văn Vũ cười cười, không bằng lòng. Đi trại thỏ làm gì? Mỗi ngày quét tước vệ sinh, cho thỏ ăn à? Một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền, hơn mười đồng?

Trước đây còn có thể coi trọng hơn mười đồng này nhưng đã nhìn thấy hàng trăm hàng nghìn, thậm chí hơn mười nghìn đồng tiền mà còn kêu cậu ta kiếm hơn mười đồng đó thì không phải là chịu tội à?

“Văn Thao à, kịch trường trong huyện làm phim điện ảnh gì đó ra sao rồi, có động tĩnh gì không?” Triệu Văn Vũ hỏi.

Triệu Văn Thao thấy cậu ta không muốn thì cũng không nhiều lời, nói theo rằng: “Chuyện kia ấy à, thành rồi, biến thành phim điện ảnh rồi. Nghe nói đã bán ra bên ngoài, mua thế nào thì vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng đoàn kịch rất hot, đó đều là sáng kiến của tôi đấy!”

Triệu Văn Thao rất đắc ý.

“Đúng thế, tất cả đều là do anh nghĩ ra, bằng không bọn họ có thể hot được sao? Thế nào, có cho anh chút nào không?” Triệu Văn Vũ nháy mắt ra hiệu.

“Nói thì không để tôi phải làm công cốc, nhưng đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy tiền.” Triệu Văn Thao mở hai tay ra: “Tôi đi hỏi hai lần, nói là vẫn chưa hồi vốn, tôi cũng không tiện hỏi mãi.”

“Cái này thì có gì mà không tiện chứ? Anh nên được mà! Anh chớ để cho bọn họ lừa dối, tôi chạy ở bên ngoài nửa năm này có thể coi là đã hiểu rồi, xấu nhất chính là ăn nhà nước cơm, đen lắm!” Triệu Văn Vũ lắc đầu nói.

“Xem ra cậu cũng đã trải qua không ít chuyện, lượm lặt mấy chuyện kể cho tôi thêm kiến thức đi.” Triệu Văn Thao thấy hứng thú.

Trên cơ bản thì những liên hệ của hắn đều là để buôn bán, mua bán lớn rất ít, cơ bản đều là một vài mối mua bán nhỏ, tuy cũng tiếp xúc với một ít người ăn cơm nhà nước nhưng đều chạm đến thì ngừng, chưa nói tới hiểu được.

Triệu Văn Vũ bèn bắt đầu kể chuyện, kể những việc từng trải qua trong nửa năm chạy ở bên ngoài. Triệu Văn Thao vừa xây chuồng chó vừa nghe, xây chuồng chó xong thì cũng nghe xong, trời tất nhiên cũng tối rồi.

“Ăn cơm tối rồi hẵng đi.” Triệu Văn Thao giữ cậu ta lại.

“Đúng vậy, ăn cơm tối rồi hẵng đi, tôi đã làm cơm xong rồi.” Diệp Sở Sở ôm Tiểu Bạch Dương đi ra nói.

Diệp Sở Sở nhìn thấy Triệu Văn Vũ tới, cho nên đã làm cả phần cho cậu ta.

“Không được, ăn ở chỗ anh thì lúc về muộn lắm, tôi trở về ăn thôi. Văn Thao, tầm này ngày kia tôi lại đến nhé.”

“Được, vậy tôi không giữ cậu lại nữa.” Triệu Văn Thao tiễn cậu ta đi ra ngoài.

Tiễn Triệu Văn Vũ đi rồi, Diệp Sở Sở hỏi: “Cậu ta tới làm gì thế?”

“Vay tiền.” Triệu Văn Thao kể lại mọi chuyện một lần.

Diệp Sở Sở rất hoài nghi: “Không phải là cậu ta đánh bài đánh bạc đấy chứ?”

“Ai biết được.” Triệu Văn Thao nói: “Tôi chỉ biết là nửa năm này cậu ta đều không ở nhà, nhưng nhìn dáng vẻ như vậy không giống đang nói dối đâu.”

“Anh bằng lòng rồi à?”

“Anh có thể cự tuyệt chuyện như vậy được sao? Lại con là ơn cứu mạng đấy.” Triệu Văn Thao rửa tay và nói: “Anh nghĩ rồi, bất kể nói thế nào thì đều là người nhà họ Triệu, có việc đi cầu xin thì anh không thể không quản. Vả lại em không có tiền thì người khác không để ý tới em, em mà có tiền khẳng định sẽ có người đến mượn. Thân thích nghèo nhiều như vậy, không cho cậu ta mượn thì cũng có người khác. Lúc này cho cậu ta mượn, có người tới vay tiền nữa thì cũng có cớ không cho mượn. Huống chi anh cũng đi vay mượn mà.”

Tiền tài không được để lộ ra bên ngoài, cho nên Triệu Văn Thao mới nói ra ngoài mượn chứ không nói lấy thẳng từ trong nhà.

Diệp Sở Sở hiểu ý của Triệu Văn Thao, mặc dù trong nhà không có một nghìn đồng tiền nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đến ngân hàng lĩnh.

“Anh xem mà làm đi, nhưng anh phải để ý đấy. Người đào mộ luôn đem lại cảm giác hoảng sợ.” Diệp Sở Sở thực sự không có thiện cảm gì với người đào mộ.

“Anh nắm chắc trong lòng rồi. Vợ ơi, em làm gì mà thơm thế?” Triệu Văn Thao vào nhà đã ngửi thấy mùi hương.

Diệp Sở Sở cười nói: “Em hầm canh gà, cho thêm đậu phụ mà anh ba làm nữa. Em đã nếm thử một miếng rồi, mùi vị thật sự không tệ.”

Triệu Văn Thao vừa nghe thế thì sốt ruột đi tìm chén.

Còn có Đại Hắc Tiểu Hắc cũng không chờ đợi nổi giống hắn, cái đuôi nhỏ vẫy nhanh, chạy trước chạy sau theo Triệu Văn Thao. Thậm chí Tiểu Bạch và Tiểu Ly cũng không chổng mông lên chui ở trong đống chăn mền nữa mà ngẩng đầu không ngừng ngửi ở trên giường và kêu meo meo.

Tiểu Bạch Dương cũng vung cánh tay nhỏ bé kêu bi ba bi bô bày tỏ điều gì đó. Còn cả con khỉ nhỏ một tay mang theo bát một tay cầm lấy đôi đũa, con mắt sáng lấp lánh.

Mới vừa rồi còn không cảm thấy điều gì, lúc này Diệp Sở Sở bỗng nhiên cảm thấy, trong nhà náo nhiệt rất nhiều, cũng sinh khí rất nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.