Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 295: Sống Lại Làm Giàu - Chương 295 Nhà nào cũng có khó khăn



Đúng vậy, ai mà không muốn mỗi ngày đều ăn bột mì cơ chứ, năm nay nhìn thấy vụ mùa lúa mạch bội thu, sang năm sao có thể không trồng? Nhưng mà Diệp Sở Sở không muốn nhiều lời với lại vợ của Vương lão tam, người này miệng rất rộng.

Vợ Vương lão tam nói tiếp: "Tôi nói này, việc kiếm sống này cũng phải học, cô xem xem, thôn chúng ta, đất giống nhau, người cũng như vậy, mỗi ngày trôi qua cũng không được xem là tốt, lại nhìn nhà các cô xem, ôi, sống đúng là càng ngày càng tốt!"

"Tình cảnh mỗi nhà là khác nhau, nhà của chúng tôi cũng không phải là tốt như cô nghĩ." Diệp Sở Sở khiêm tốn nói.

"Sở Sở à, lời này của cô nói không đúng rồi, thôn chúng ta, nhà các cô chính là hạng nhất đấy!"

Lời này nói kỳ thật không sai một chút nào, gia đình sống tốt nhất trong thôn chính là nhà của Triệu Văn Thao, nhà đẹp, cuộc sống tốt, còn có nghiệp lớn như trang trại thỏ, Diệp Sở Sở cũng không có cách nào phản bác, cuối cùng đành phải nói: "Vay nợ như nhà chúng tôi cũng là nhà duy nhất."

Vợ Vương lão tam cũng không biết Triệu Văn Thao đã trả nợ nần xong rồi, nghĩ đến Diệp Sở Sở nói là thật sự, vậy mà lơ đễnh: "Vay nợ mà có thể làm đến thế này cũng là không dễ dàng, có người muốn mắc nợ còn không có ai cho vay đâu đấy!"

Người ta cũng đã nói như vậy, Diệp Sở Sở cũng không có cách nào khác tiếp tục, cười đi lên trước, vợ Vương lão tam lại đi theo tiếp tục nói mấy chuyện thú vị trong thôn, đi được một đoạn, Diệp Sở Sở cười nói: "Cô tìm tôi có việc gì à?"

Vợ Vương lão tam ngượng ngùng cười cười: "Sở Sở cô đúng là thông minh, gì cũng không thể gạt được cô!"

Không có việc thì sao có thể nói nhiều như vậy với cô được, hai người cũng không phải là cùng đường, Diệp Sở Sở phun tục trong lòng, ngoài miệng nói: "Chuyện gì thế?"

Vợ Vương lão tam nói: "Cái lão chồng nhà tôi kia cô cũng biết, thì là loại người không chịu nổi vất vả mệt nhọc, nhưng kiếm sống bằng nghề làm ruộng thì vừa mệt vừa khổ, anh ấy liền tức giận với tôi, cô nói xem tôi còn có cách nào được, tôi cũng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, cũng không làm được công việc của đám đàn ông! Mẹ chồng tôi cũng chỉ biết bênh vực con trai mình, tôi vừa nói liền tức giận với tôi, nói gì mỗi ngày tôi toàn đi la cà, việc làm ăn trong nhà toàn do con trai bà ấy làm lụng vất vả, cô nói xem thế này không phải mở to mắt nói nói dối hay sao? Chẳng lẽ mỗi ngày tôi ở nhà nằm thôi sao!"

Vợ Vương lão tam lại bắt đầu tố khổ không có điểm dừng, Diệp Sở Sở không có hứng thú với việc nhà người khác, đành phải ngắt lời nói: "Vậy chuyện mà cô muốn nói với tôi là gì?"

Vợ Vương lão tam nói đến hứng khởi bừng bừng lại bị đánh gãy thì có chút mất mát, nhưng vẫn nói: "Tôi muốn tới trang trại thỏ làm việc, hỏi cô xem liệu có được không?"

Diệp Sở Sở sửng sốt, vợ Vương lão tam muốn tới trang trại thỏ làm việc? Cô nghe vợ Vương lão tam nói chồng nhà mình thế nọ thế kia, còn tưởng rằng là kiếm việc cho chồng cô ta, không nghĩ tới hóa ra là kiếm việc cho bản thân mình.

"Cô mà đến trang trại thỏ thì trong nhà thế nào?" Diệp Sở Sở hỏi.

"Trong nhà này không phải còn có mẹ chồng tôi hay sao? Con cái cũng đã mười lăm mười sáu, cũng không cần có người trông coi. Cha mẹ chồng sức khỏe rất tốt, có bọn họ đi làm việc đồng áng nên không cần quan tâm lo lắng, nói sao cũng còn có đứa nhỏ, mười lăm mười sáu tuổi, đã có khả năng làm không ít việc. Còn có chồng của tôi, tuy rằng anh ấy là người lười biếng, nhưng mà nhiều ít cũng có thể làm chút việc, có tôi hay không có tôi cũng không có gì khác biệt."

Diệp Sở Sở hoài nghi nhìn cô ta, đây là đang cãi nhau? Cô cũng không có lòng dạ muốn hỏi, chỉ nói: "Tôi đi hỏi Văn Thao một chút, trang trại thỏ có thiếu người hay không thì tôi cũng không biết."

"Được, cô giúp tôi nói tốt chút." Vợ Vương lão tam nói xong lại thở dài: "Không nói gạt cô, tôi cũng là không có cách nào, ba đứa con của tôi, sang năm lão Đại đã mười bảy, cũng nên cưới vợ, hiện tại muốn nhà cũng không có nhà, đòi tiền cũng không có tiền, đến lúc đó mà không cưới được vợ thì nên làm như thế nào bây giờ!"

Diệp Sở Sở hiểu được, hóa ra vợ Vương lão tam là vì con trai nên mới muốn đi tới trang trại thỏ làm việc.

"Cô cũng đừng lo lắng quá, hiện tại không phải vẫn chưa tới tuổi có thể kết hôn sao? Còn tận hai năm nữa." Diệp Sở Sở an ủi nói.

"Đó chỉ là cách tính của những người trong thành phố, chúng ta ở nông thôn cũng không chú ý nhiều như vậy, tôi đã hỏi tuổi kết hôn những người trong thành phố rồi, kia phải hơn hai mươi tuổi, lớn như vậy còn có thể tìm được người tốt nữa sao!" Vợ Vương lão tam không cho là đúng: "Tôi tính toán sang năm sẽ định đoạt chuyện của lão đại, năm sau mua một căn nhà tốt tốt chút, sang năm kết hôn, tôi cũng sẽ sắp xếp tốt cho thằng hai với thằng ba. Ai, ba đứa con trai nhà chúng tôi chính là ba quả bom, người trong thôn đều chứng kiến xem chúng có nên trò trống gì không, này nếu không ra gì, sẽ bị chê cười đến chết!"

Diệp Sở Sở cười nói: "Chắc chắn có thể mà, kia còn có gì lo lắng!"

Vợ Vương lão tam cũng cười, lời hay có ai mà không thích nghe đâu, lại gần gũi nói vài câu với Diệp Sở Sở, rồi đi.

Nói với nhau mấy câu mất nửa ngày, cũng không bao lâu nữa là đến giữa trưa, Diệp Sở Sở ôm con trai trở về nấu cơm, lại gặp gỡ vợ của lão Nhị nhà họ Khúc là Xuân Yến đỡ bụng từ ruộng đi về.

Bụng Xuân Yến vẫn chưa có lớn, nhưng cũng đã hơi lộ, này lại là mùa hè, mặc ít, vẫn thấy được rõ ràng.

"Chị Sở Sở, chị bế con đi đâu hả!" Xuân Yến vội đi tới vài bước.

Diệp Sở Sở vội hỏi: "Cô chậm một chút!"

"Không có việc gì!" Xuân Yến không để ý, mang theo cái rổ, trong rổ bày chút bồ công anh.

"Hiện tại bồ công anh đã ăn được rồi à?" Diệp Sở Sở nhìn mắt nói.

"Em có chút nóng trong người, nên có cắt một chút mang về nấu thuốc uống." Xuân Yến nhìn thấy Tiểu Bạch Dương tò mò nhìn mình, nói: "Đứa nhỏ này sạch sẽ như vậy, chị Sở Sở chị làm thế nào thế?"

"Mỗi ngày đều tắm rửa." Diệp Sở Sở hỏi chuyện cô mang thai.

"Em còn tốt, không bị chán ăn chán uống." Xuân Yến cười nói: "Trước kia em thấy người ta mang thai nghén ói lên ói xuống ăn không ngon, em còn thấy sợ, may mà con của em lại không hành hạ em như vậy."

"Đứa nhỏ này ngoan đấy, biết đau lòng mẹ." Diệp Sở Sở cười nói.

"Chị Sở Sở, em nghe chị Tùng Chi nói chị mang thai cũng không nghén nặng hả?"

"Không có, chị cũng vậy không chán ăn chán uống, lúc sinh cũng rất thuận lợi, bác sĩ nói đừng có nghĩ nhiều, nên làm gì thì làm đó, có khả năng làm việc gì thì cứ làm, hoạt động thêm nhiều chút, đến lúc đó sinh con cũng dễ dàng." Diệp Sở Sở chia sẻ với cô chút kinh nghiệm mang thai mà mình có được.

Xuân Yến gật đầu nói: "Chị của em cũng nói như vậy, bảo em đừng có suy nghĩ, có thể hoạt động thì cứ hoạt động, nhưng mà em lại không quá thích hoạt động. Đúng rồi, em còn nghe nói trong thành phố đang phổ biến chuyện sinh mổ, nói cái kia không đau. Chị Sở Sở, chị nói xem thật sự không đau sao?"

Diệp Sở Sở nói: "Chị cũng nghe nói, sao có thể không đau chút nào được, ngay cả châm chích gì trên cơ thể cũng đau chứ đừng nói là mổ rồi lấy đứa bé trong bụng ra, cô ngẫm lại xem có thể không đau được sao?"

Xuân Yến nói: "Đúng vậy, dù sao cũng là mổ bụng ra, cũng không biết người thành phố nghĩ như thế nào."

"Cũng không phải ai cũng sinh mổ, có thể tự mình sinh thì cứ sinh, khó sinh mới dùng tới phương pháp sinh mổ." Diệp Sở Sở cảm thấy được không có người nào bằng lòng để trên bụng mình có vết dao mổ, trừ phi bất đắc dĩ.

"Đúng vậy, ngẫm lại chuyện sử dụng dao mổ trên bụng của mình cũng rất đáng sợ." Xuân Yến ngẫm lại chuyện như thế, cảm thấy rất là khủng bố.

"Cô đừng nên nghĩ nhiều như vậy, nên ăn cứ ăn nên uống cứ uống, đến lúc đó tự nhiên sẽ sinh mẹ tròn con vuông." Diệp Sở Sở cười nói.

Xuân Yến dạ, nhìn thấy Tiểu Bạch Dương lại nói: "Em thật hy vọng nó sẽ là một đứa con trai."

"Ồ?"

"Nếu là con trai thì em sẽ không cần phải sinh thêm nữa." Xuân Yến thở dài: "Tuy rằng không chán ăn không chán uống, nhưng em cũng không muốn sinh thêm nữa, bây giờ ngay cả việc ngồi xổm em cũng đã mệt gần chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.