Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 301: Sống Lại Làm Giàu - Chương 301 Người mẫu



Ngày hôm sau, Triệu Văn Thao thật sự vẫn sắp xếp Tiểu Mã đi làm nhân viên xúc phân. Tiểu Mã cảm thấy Triệu Văn Thao đang kiểm tra mình nên vui vẻ đi nhận nhiệm vụ.

Lão Triệu chướng mắt với Tiểu Mã nên nói với Triệu Văn Thao: “Cậu để một cái gối thêu hoa tới làm việc, đây không phải là làm loạn sao?”

“Cứ để cậu ta làm vài ngày trước đã.” Triệu Văn Thao hàm hồ nói.

Bên này Diệp Sở Sở cũng gửi bản vẽ quần áo của Tiểu Mã cho Chu Mẫn, lại còn gọi điện thoại cho Chu Mẫn. Chu Mẫn tin tưởng vào thẩm mỹ của Diệp Sở Sở và cũng rất hiếu kỳ Tiểu Mã này như thế nào.

Rất nhanh Chu Mẫn đã nhận được bản vẽ của Diệp Sở Sở, mở ra xem thì càng thêm kinh ngạc. Cơ hội làm ăn đây rồi!

Được rồi, vẻ đẹp trong mắt Diệp Sở Sở vào trong mắt Chu Mẫn thì biến thành tiền hết!

“Bảo Tiểu Mã tới Bắc Kinh đi! Chị cần cậu ta!” Chu Mẫn gọi điện thoại tới và nói.

Diệp Sở Sở cũng kinh ngạc đến ngây người ra, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ đối với quyết định của Chu Mẫn nên lập tức nói: “Em không có ý kiến gì!”

Chu Mẫn cảm thấy mình nói vội quá bèn nở nụ cười: “Đưa điện thoại cho Văn Thao đi, để chị nói với cậu ấy.”

Triệu Văn Thao nghe điện thoại mới biết chị ta muốn gọi Tiểu Mã lên thủ đô thì suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

“Cậu ta tốt như vậy cơ à?” Triệu Văn Thao u oán nói.

“Cậu ta có tốt hay không không quan trọng, quan trọng là kiếm được tiền.”

“Kiếm tiền thế nào chứ? Cậu ta chính là kẻ không thích làm việc!”

“Làm việc có thể kiếm bao nhiêu tiền? Không cần cậu ta làm việc, dáng vẻ của cậu ta đã có thể kiếm được tiền rồi!”

“Chị ba, vậy chị xem em có được không?” Triệu Văn Thao nói đùa.

Chu Mẫn ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha: “Được chứ, em có thể tới sao?”

Triệu Văn Thao lập tức nói: “Được thì được, điều này rất quan trọng.”

“Không ngờ người làm ông chủ như em còn coi trọng thứ này!” Chu Mẫn cười trêu nói.

“Chỉ là em không rõ, chỉ với mã ngoài là cậu ta có thể kiếm được tiền ư?”

“Ở trong nhà chúng ta, tướng mạo đương nhiên không kiếm được tiền nhưng đến chỗ này của chị thì sẽ khác. Yên tâm đi, chị sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn, chị nghĩ em cũng giống vậy.”

“Tất nhiên rồi ạ!” Triệu Văn Thao lập tức phấn chấn tinh thần, xoa tay: “Em đã đưa cậu ta đến thủ đô rồi, dù thế nào em cũng không thể làm không công được!”

“Em sẽ không làm không công đâu, đây là việc làm ăn của hai nhà chúng ta mà.” Chu Mẫn nói: “Mã Quốc Vĩ kiếm được tiền thì chẳng khác nào chúng ta kiếm được tiền!”

Để điện thoại xuống, Triệu Văn Thao còn thấy hơi mơ hồ: “Vợ ơi, anh giỏi đến vậy sao? Vừa ra tay đã đưa được người đến thủ đô rồi?”

Lúc đầu Diệp Sở Sở cũng thấy giống như đang nằm mơ nhưng nghe thấy lời nói của Triệu Văn Thao thì lập tức trở về hiện thực, cười trêu nói: “Đúng vậy, anh rất giỏi, vừa động tay đã tạo ra một nhân tài!”

Triệu Văn Thao véo khuôn mặt: “Vợ ơi, đây đều là công lao của em. Nếu không nhờ có em vẽ cậu ta thì với cái đức hạnh của thằng nhóc ấy, lên giường cũng không thể lên nổi, còn đi lên thủ đô gì chứ!”

Tất nhiên Diệp Sở Sở biết là do bản vẽ của mình có tác dụng nhưng then chốt vẫn là tướng mạo của bản thân Tiểu Mã mang lại tác dụng.

“Anh nói xem liệu Tiểu Mã có bằng lòng đến thủ đô không?” Diệp Sở Sở nghĩ tới một vấn đề: “Cho dù Tiểu Mã bằng lòng đi thì liệu Mã quả phụ có chịu để em trai mình đi không?”

Triệu Văn Thao gật đầu một cái, cảm thấy vợ lo lắng rất đúng. Tiểu Mã thì không cần nói, khẳng định là sẽ đồng ý đến thủ đô. Thanh niên mà, thích nhất là thành phố lớn. Nhưng người nhà thì lại khác, Mã quả phụ vẫn là thứ hai, cha mẹ của Tiểu Mã sẽ lo lắng, ông già bà cả lúc nào chả sợ hãi đối với thành phố lớn.

“Anh cứ gọi điện thoại cho Lý Qua Tử về chuyện này trước đã.” Triệu Văn Thao nói: “Tiểu Mã cũng là người trưởng thành rồi, cũng không thể giấu cậu ta được, đến lúc đó anh nói một tiếng với Lý Qua Tử.”

Diệp Sở Sở nói: “Vậy nếu như Tiểu Mã đi thủ đô, lỡ như, em nói lỡ như thôi, xảy ra chuyện gì thì liệu nhà bọn họ có trách chúng ta hay không?”

“Họ dám?” Triệu Văn Thao hừ một tiếng: “Có bao nhiêu người muốn đi còn không đi được kia kìa. Anh đưa cậu ta đi rồi, cậu ta không cảm kích mà còn trách anh, gặp chuyện không may cũng là do cậu ta tự chuốc lấy!”

“Nói thì nói vậy nhưng lòng người khó dò.” Diệp Sở Sở nói: “Hay là anh cứ nói trước hết những việc lợi hại ra đi.”

Triệu Văn Thao kích động rồi, nghe xong lời vợ nói thì cười bảo: “Vợ ơi, nhờ có em nhắc nhở anh, bằng không anh cũng quên khuấy đi mất.”

“Đúng vậy, anh còn quên luôn cả mình họ gì!” Diệp Sở Sở đưa ngón tay dí dí vào trán của hắn.

Triệu Văn Thao nhân cơ hội kéo vợ vào trong lòng, vừa muốn hôn, trong lúc vô ý đối mặt với đôi mắt đen to lanh lợi đó của con trai thì lập tức thấy lúng túng.

“Thằng nhóc thối tha, xem cái gì mà xem, xoay qua chỗ khác!” Triệu Văn Thao nói.

Khuôn mặt Diệp Sở Sở ửng đỏ cả lên, đấy hắn ra: “Đi chết đi!”

Sau hai ngày Triệu Văn Thao mới tìm được Lý Qua Tử để nói chuyện định đưa Tiểu Mã đi thủ đô làm người mẫu.

“... Tôi cảm thấy Tiểu Mã làm việc ở trại thỏ là có tài mà không phát huy được, người như cậu ta thích hợp phát triển ở thành phố lớn. Vừa lúc anh vợ thứ ba của tôi và vợ anh ấy làm quần áo ở thủ đô, bọn họ cần người mẫu nên tôi đề cử Tiểu Mã cho bọn họ. Bọn họ nhìn thì cảm thấy thật không tệ, nói để cậu ta qua thử xem.” Triệu Văn Thao nói một cách mây bay nước chảy.

Lý Qua Tử không hề tin chút nào: “Văn Thao à, có phải Tiểu Mã không siêng năng làm việc ở trại thỏ không? Nếu như không siêng năng làm việc thì cứ mắng nó...”

Triệu Văn Thao liếc xéo anh ta một cái: “Nói gì thế? Tôi nói là sự thật đấy, Tiểu Mã rất tốt, ở trại thỏ làm việc cũng không tệ. Đây không phải là do có công việc tốt hơn sao?”

Lý Qua Tử trợn mắt nói: “Đây là thật sao? Đến thủ đô á? Là thủ đô á?”

“Đúng vậy.”

“Thằng nhóc kia mà có thể đến nơi đó cơ à?”

Lý Qua Tử hết sức ngờ vực, chỉ là một kẻ không biết mức độ mà còn có thể đến thủ đô, nếu nói như vậy thì ai cũng có thể rồi.

Triệu Văn Thao biết ý của anh ta, cười nói: “Đây chỉ là thành kiến của anh thôi, con người ấy à có đủ các loại tài năng đấy. Các anh chỉ thấy được công việc thể lực, nhưng ngoại trừ công việc thể lực ra thì còn có những công việc khác, những công việc khác cũng có thể nuôi sống chính mình. Nếu như Tiểu Mã có thể làm công việc như vậy thì chẳng phải là rất tốt sao?”

Lý Qua Tử chớp mắt một cái, vẫn không dám tin tưởng: “Thế nó có biết chuyện này không?”

“Cậu ta vẫn chưa biết, tôi nói cho hai người một tiếng trước, sau đó lại nói với cậu ta. Việc này không thể giấu cậu ta được, dù sao cậu ta cũng đã là người trưởng thành rồi. Hai người có lo lắng cho cậu ta đi nữa, nhưng liên quan con đường phía trước thì cậu ta nhất định phải biết.”

Lý Qua Tử liên tục gật đầu: “Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi, tôi cũng không tiện làm chủ, để tôi trở về nói với vợ tôi.”

“Ừ, anh nói đi, cũng nói qua với cha vợ mẹ vợ anh một tiếng.”

Lý Qua Tử gật đầu, cha mẹ thì nhất định phải nói một tiếng rồi, đi thủ đô không phải là việc nhỏ. Bỗng nhiên anh ta nghĩ tới một việc: “Gì ấy nhỉ? Người mẫu là công việc gì thế?”

Triệu Văn Thao sửng sốt, không ngờ Lý Qua Tử sẽ hỏi như vậy, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh từng chụp ảnh rồi đúng chứ?”

“Chụp rồi.”

“Người mẫu chính là kẻ ngồi ở đó chụp ảnh, mặc quần áo mà chị ba tôi làm ra, người khác sẽ chụp ảnh cho cậu ta, là làm công việc này.”

Lý Qua Tử lại trợn mắt: “Không phải chứ, công việc thoải mái như vậy á, chỉ ngồi ở đó chụp ảnh thôi à?”

“Không phải chỉ ngồi, cũng phải đứng nữa.”

Triệu Văn Thao nhớ tới cái tạp chí kia, còn có nằm, vừa muốn nói nhưng ngẫm nghĩ lại thì nông dân không hiểu, lỡ nghe nói nằm lại nghĩ đến chỗ khác.

“Cho dù là đứng chụp ảnh cũng được.” Lý Qua Tử lại nghĩ đến một việc: “Vậy có phải là cho rất ít tiền không?”

“Việc này chắc là khoảng chừng như việc trong trại thỏ?”

Triệu Văn Thao cũng không biết người mẫu kiếm được bao nhiêu, càng không biết Chu Mẫn sẽ cho Tiểu Mã bao nhiêu, chỉ nói một cách mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.