Anh hai Triệu nhìn vợ với vẻ mặt cạn lời, anh ta đang không rõ vì sao vợ lại suy nghĩ như vậy.
“Cô nghĩ quá xa rồi, bọn Thiết Đản mới có mấy tuổi? Hơn nữa chú ấy cũng chưa bao giờ nói muốn đến thủ đô.”
Chị hai Triệu lại không cho là đúng: “Đây không phải là dự định à? Dù thế nào thì con người cũng phải có cái kế hoạch, đúng không? Đừng để thật sự đến lúc đó lại nghĩ không ra. Tôi là vì cái gì, còn không phải là vì cái nhà này ư?”
Anh hai Triệu cảm thấy cãi vã về chuyện này không có ý nghĩa nên gật đầu cho có lệ. Vừa lúc đám Thiết Đản cũng tan học trở về, chị hai Triệu bèn kết thúc cuộc nói chuyện, đi xới đồ ăn ra ăn.
Chuyện của Tiểu Mã tất nhiên cũng kích thích anh ba Triệu.
“Ôi chao, chỉ chụp mấy tấm thôi là đã kiếm được hơn mấy trăm ngon lành, cô nói xem thói đời này còn giảng đạo lý hay không? Tôi đây đi sớm về tối một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy!” Anh ba Triệu rất là bất bình.
Chị ba Triệu nói: “Anh đừng nghe gió mà tưởng là mưa, Mã quả phụ nói gì là anh sẽ tin nấy à? Ai biết được là thật hay giả?”
“Đây không phải là một mình Mã quả phụ nói, còn cả thím sáu cũng nói thế đấy!” Anh ba Triệu hừ nói.
Chị ba Triệu rất kinh ngạc: “Thím sáu cũng nói á? Tôi không tin. Thím sáu nói Tiểu Mã chỉ chụp ảnh thôi mà một tháng kiếm mấy trăm á? Bỏ đi thôi, tôi không tin, thím sáu chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy!”
Anh ba Triệu không nhịn được mà bảo: “Đương nhiên thím sáu không nói như vậy nhưng ý thì là như thế. Ở thủ đô mà dễ kiếm tiền như vậy à? Cô nói xem nếu như chúng ta có thể đi lên thủ đô bán đậu phụ thì có phải sẽ tốt hơn ở chỗ này không?”
Lời đó của anh ba Triệu vừa thốt ra chẳng những khiến chị ba Triệu hoảng sợ mà ngay cả chính anh ba Triệu cũng giật nảy mình. Đi thủ đô bán đậu phụ, anh ta điên rồi sao?
“Anh đừng có mà nằm mơ! Anh đã nói rồi cơ mà, đậu phụ có ngon hay không thì phải xem nước, nước ở thủ đô có thể tốt hơn nước của chúng ta à?” Chị ba Triệu rất tỉnh táo: “Hơn nữa, thủ đô đó là nơi nào, còn thiếu người bán đậu phụ chắc? Để cho một kẻ từ bên ngoài tới như anh bán được ư?”
“Không phải là tôi chỉ nói chút thôi sao? Cô còn tưởng rằng tôi đi thật à?” Anh ba Triệu đột nhiên thấy tức giận: “Cô nói xem thằng sáu cũng thật là, biết giúp người ngoài nhưng không biết giúp đỡ người nhà, đúng là chỉ hướng ra bên ngoài mà không hướng về người trong nhà!”
Chị ba Triệu biết anh ba Triệu lại lên cơn nên không để ý tới anh ta nữa.
Bên này chị tư Triệu cũng đang nói dông nói dài với anh tư Triệu, đương nhiên chị ta đang nói đâu đâu theo lệ bình thường.
“... Thật là một người đắc đạo, gà chó lên trời! Mã quả phụ có thằng em trai khấm khá thì cả nhà đều bắt đầu vênh váo hết cả lên!” Tiếng chị tư Triệu rất cao, dường như sợ anh tư Triệu không nghe được vậy.
Anh ba Triệu đang ở đó sửa chữa cái cày, nghe xong lời này thì biết chị tư Triệu đang muốn được đáp lời, suy nghĩ một chút bèn trả lời một câu: “Cô cũng có em trai mà, chờ khi nó đắc đạo thì cả nhà các cô cũng có thể vênh váo đấy.”
Chị tư Triệu bị nghẹn một cái. Người em trai kia của chị ta không đề cập tới thì còn may, vừa nhắc tới thì lại phát cáu. Nó chính là tên lười dựa vào đám chị em chị ta để mà sống thế mà bà mẹ già còn coi như của quý. Nếu như cậu ta có thể có tiền đồ thì ai cũng có thể có tiền đồ! Trông cậy vào cậu ta để được vênh váo á? Chờ kiếp sau đi!
Chị tư Triệu phun hết lời ra, anh tư Triệu lại suy nghĩ một chút rồi bảo: “Không phải ban đầu người em trai kia của Mã quả phụ cũng không ra sao, không phải nói không làm gì, lười muốn chết đấy sao? Nhưng bây giờ đổi tới một nơi khác là có tiền đồ rồi, nói không chừng em trai cô cũng như vậy, chuyển sang nơi khác thì sẽ tốt thôi.”
Chị tư Triệu nghi ngờ nhìn anh tư Triệu: “Ý của anh là cũng bảo em trai tôi đến thủ đô?”
Anh tư Triệu vội vàng bảo: “Tôi không nói như vậy, tôi chỉ lấy ví dụ thế thôi.”
Nhưng chị tư Triệu lại để bụng, vội nói: “Anh nói như vậy thật đúng là đã nhắc nhở tôi. Hay là anh nói với chú ấy cũng đưa em trai tôi đến thủ đô đi? Chú ấy có thể giúp người ngoài thì cũng nên giúp đỡ người nhà chứ? Tôi là chị tư ruột của chú ấy, em trai của chị tư ruột thì quả thực chính là thân thích đấy!”
Anh tư trông chị tư nửa ngày rồi lại cúi đầu bắt đầu bận rộn: “Tôi không đi.”
“Vì sao chứ?” Chị tư trừng mắt.
“Ngoại hình của em trai cô có đẹp như em trai Mã quả phụ không?” Anh tư Triệu tìm ra một cái lý do có sức mạnh.
“Khó coi thì có thể làm việc khác mà, rót nước quét nhà cũng được.” Chị tư vừa nói vừa bắt đầu quở trách em trai mình: “Anh không biết đấy thôi, nó bị mẹ tôi chiều quen hư không tưởng nổi, không làm gì sất. Ra đồng làm việc mà nó lại ra chỗ râm mát ngồi, trở về còn la hét kêu mệt, nằm ngay đơ trên giường lò, còn đòi ăn ngon, còn...”
“Em trai cô như vậy còn trông mong nó đi quét rác rót nước à?” Anh tư lạnh nhạt cắt đứt lời của chị ta.
Chị tư lại nghẹn họng: “Đi thủ đô thì có lẽ sẽ tốt hơn đấy! Anh xem không phải Tiểu Mã đó đi thủ đô cũng tốt hơn à?”
“Tiểu Mã có ngoại hình đẹp chứ không phải đi thủ đô rồi mới tốt hơn.” Anh tư Triệu nói.
“Tôi mặc kệ! Anh chỉ cần nói anh có đi hay không?” Chị tư bắt đầu càn quấy.
“Không đi.” Anh tư trả lời rất dứt khoát.
“Anh... Tôi đúng là mắt mù mới lấy anh!”
Không cần phải nói chị tư lại bắt đầu khóc lóc nỉ non về chuyện không có con trai, nếu như có con trai thì sẽ không như vậy rồi, blah blah.
Anh tư không thèm đếm xỉa tới, cuối cùng chị tư ném lại một câu, anh không đi thì tôi đi!
Cứ như vậy tối đó chị tư ấp tấp tìm đến Triệu Văn Thao giúp đỡ.
Triệu Văn Thao vừa nghe chị tư nói đưa em trai chị ta đến thủ đô thì giật mình một cái: “Chị tư, chị không sao chứ?”
Chị tư buồn bực nói: “Không sao, chị thì có chuyện gì được chứ? Chú ấy à, chú giúp người ngoài thì không thể không giúp người nhà chứ?”
Triệu Văn Thao nghe xong thì khá giận, nói không khách sáo: “Chị tư, em trai chị không phải người của nhà họ Triệu đúng không?”
Chị tư cũng mất tự nhiên nhưng vẫn nói: “Đúng là không phải người nhà họ Triệu nhưng chúng ta cũng là thân thích thực sự mà. Mã quả phụ đó còn có thể thân thiết so với chúng ta hay sao? Chị là chị dâu của em mà.”
Triệu Văn Thao sắp phát hỏa, Diệp Sở Sở bèn lôi hắn lại rồi cười nói: “Chị tư, có lẽ chị hiểu lầm, em trai của Mã quả phụ đi thủ đô không phải là nhờ Văn Thao giúp đâu.”
“Hả, vậy cậu ta đi kiểu gì?” Chị tư kinh ngạc nói.
“Là như vậy.” Diệp Sở Sở tỉnh bơ mặt mày nói ra một lý do: “Mã quả phụ bảo em trai cô ấy tới trại thỏ làm việc. Lúc đó em trai cô ấy chưa có đối tượng nên muốn tìm một đối tượng, bèn chụp một tấm ảnh rồi nhờ Văn Thao giới thiệu giúp. Ảnh chụp rơi vào tay em, em viết thư cho chị ba em mà ảnh chụp vừa lúc kẹp ở trong giấy viết thư. Lúc Văn Thao đi gửi thư vội quá, cũng không xem qua đã gửi đi rồi. Chị ba em xem tấm ảnh chụp đó, cảm thấy dáng vẻ của em trai cô ấy không tệ, có thể thử làm người mẫu. Cứ như vậy đi, trời đất xui khiến, việc này đã thành. Chị ba em gọi điện thoại cho em, lúc ấy bọn em cũng có biết gì đâu? Chị biết đấy, tấm ảnh chụp chỉ dài mấy tấc, rất nhỏ, chị ba em không nói thì em cũng quên khuấy đi mất.”
Mặc kệ chị tư có tin hay không nhưng Diệp Sở Sở nói rất giống thật. Vốn dĩ Tiểu Mã có thể kiếm nhiều tiền như vậy cũng không hợp với lẽ thường nên lý do không hợp với lẽ thường cũng là điều bình thường.
Chị tư nửa ngờ nửa tin, không tin thì từ trước đến nay cô em dâu Diệp Sở Sở này là người không nói dối bao giờ, mà tin thì lại cảm thấy có vẻ quá trùng hợp.
Diệp Sở Sở nhìn ra sự do dự của chị ta bèn nói tiếp: “Chị tư, không phải là anh ấy không giúp chị mà là Văn Thao không thể giúp chuyện này được. Nếu có thể giúp thì sao có thể giúp người ngoài mà không giúp thân thích cơ chứ? Chị nói xem có phải không?”