Đối với người phương bắc mà nói, mùa hè là thời gian dễ chịu nhất, ấm áp, ban ngày thì dài mà đêm lại ngắn. Hơn nữa còn có sự mong chờ hoa màu là hi vọng của cả một năm. Trời mưa xuống thì có thể đi hái nấm, ngày nắng thì có thể xuống sông tắm thuận tiện bắt cá. Ngay cả việc mặc quần áo cũng rất nhẹ nhàng. Đương nhiên thời gian nhiều nhất vẫn là phải xuống đồng làm việc nhưng buổi trưa có thể ngủ ngon một giấc dài, thật là tốt. Không giống mùa đông lạnh căm căm, làm gì cũng không tiện, đặc biệt đối với người nội trợ mà nói, làm cơm đúng là tra tấn, cho nên mọi người đều tranh thủ thời gian hưởng thụ thời kì mùa hè.
Đáng tiếc thời gian đẹp đẽ luôn trôi qua nhanh như vậy, trong nháy mắt đã tới đầu thu rồi. Mùa thu chính là mùa thu hoạch nhưng cũng đại biểu cho mùa đông sắp bắt đầu.
Bình thường trung thu vào tháng tám âm lịch và tháng mười đều cùng đến một lúc. Trường học hay đơn vị bèn đưa hai ngày nghỉ lễ này đặt chung với nhau, ít nhất cũng nghỉ một tuần. Bọn nhỏ kêu gào hú hét chạy về phía chỗ ruộng đồng, những người lớn thì túm năm tụm ba đi chơi khắp nơi.
Những người lớn này đương nhiên là chỉ những người thành phố không cần trồng trọt. Lúc này mọi người vẫn không lắm tiền như sau này nên không nhiệt tình du lịch như vậy. Trung niên, già cả thì nghỉ ngơi ở ngay tại nhà, thanh niên trai tráng cả người đầy tinh thần và sức lực không có chỗ phóng nên mới đến chỗ đó tản bộ. Mà lúc này đây nông dân đang ở thời điểm thu hoạch đậu xanh, đậu tương, hoa hướng dương giống ngắn ngày.
Năm nay Triệu Văn Thao trồng đậu xanh và đậu tương. Hắn trồng chúng thay những loại cây khác là để nâng độ phì của đất. Cũng trồng không ít hoa hướng dương, nương rẫy hầu như đều là hoa hướng dương, hơn nữa tất cả đều là hoa hướng dương giống ngắn ngày.
Khi trồng cha Triệu cũng rất lo lắng. Thu hoạch vụ thu thì phải tranh thủ thời gian, bản thân cha con nhà họ Thôi cũng có hoa màu phải thu hoạch mà lại còn phải thu hoạch cho Triệu Văn Thao nữa thì có thể giải quyết được hay không? Ngờ đâu hai ngày trước tết trung thu, Triệu Văn Thao đã chở một xe người về, tất cả đều là thanh niên, trong tay cầm dao gọt. Tới để làm gì vậy nhỉ? Tới để cắt hoa hướng dương thu hoạch đậu đấy!
Người trong thôn đều mở to hai mắt ra mà nhìn. Thằng nhóc Triệu Văn Thao này là gọi một đám nhóc như vậy tới thế nhỉ? Chừng hai mươi người đấy, vừa tung vào trong ruộng, không bao lâu một mảnh hoa hướng dương đã rơi vào trong sọt rồi. Rồi lại không bao lâu sau, từng giỏ hoa hướng dương được mang ra để xếp lên xe, kéo đến đánh sân phơi ngũ cốc. Tiếp tục làm như vậy thì dù có nhiều hoa hướng dương hơn đi chăng nữa thì cũng có thể thu hoạch hết!
Quả nhiên, chưa đầy hai ngày hoa hướng dương của Triệu Văn Thao đã được thu hoạch xong, phơi thêm mấy ngày rồi đập xuống là xong rồi. Ngay cả thân cây hoa hướng dương cũng đã được cắt xong rồi kéo về, đậu xanh đậu tương cũng đã thu hoạch được không ít. Có điều những thằng nhóc này đã về nhà đón Trung thu rồi, nếu không thì đậu xanh và đậu tương cũng có thể xử lý xong.
“Thằng nhóc thối tha nhà cậu tìm được nhiều người lao động như vậy ở đâu thế hả?” Lão Triệu uống chút rượu rồi cười mắng Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao cười ha hả nói: “Anh vợ thứ ba của con có quen biết với một người ở trạm nông kỹ trong thành phố, anh ấy tìm giúp con đấy ạ. Những người này đều đi làm, được nghỉ rảnh rỗi không có chuyện gì làm đến nỗi đau trứng. Con triệu tập bọn họ qua đây làm giúp, trải nghiệm cuộc sống nông thôn mấy bữa, thuận tiện ăn một chút thực phẩm xanh tinh khiết từ thiên nhiên. Bọn họ vui lắm đấy!”
“Thằng nhóc nhà cậu đúng là giỏi, những cậu ấm này mà cũng có thể lừa qua đây, thực sự là phục dậu rồi!”
Dù sao lão Triệu cũng là người đi qua nam xông qua bắc, biết lời của Triệu Văn Thao có ý gì. Đám thanh niên được tìm đến này chính là những kẻ trong nhà có một chút quan hệ nên vào cái xưởng nào đó mà treo cái chức quan nhàn tản, cả ngày làm ông to bà lớn ăn không ngồi rồi. Nhưng những người này cũng không dễ lừa dối đâu, bọn họ đều không biết sản xuất, càng chưa nói đến việc lao động mạnh như vậy.
“Sao thằng nhóc nhà cậu làm được đấy?” Lão Triệu không nhịn được mà hỏi.
Cha Triệu lại không hề hiếu kỳ chút nào, ông chỉ cảm thấy đây là nhờ con trai may mắn. Dù sao thì từ khi sinh ra cho đến bây giờ, vận may của con trai vẫn luôn tốt như vậy, ấn tượng để lại từ việc con cá chép lớn kia khắc rất sâu trong ông!
Triệu Văn Thao cười nói: “Bác ơi, không khó khăn như bác nghĩ đâu ạ. Mặc dù đám người ấy có vài khuyết điểm nhưng cũng rất tốt. Cháu nói với bọn họ rằng tôi đã trồng hoa hướng dương, các anh có bằng lòng đi thu hoạch giúp một tay hay không, coi như trải nghiệm cuộc sống thôi, tôi bao ăn bao ở, chỗ tôi có trại thỏ, các anh muốn ăn thỏ thì tùy ý chọn, muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy. Bọn họ vừa nghe vậy thì tới ngay.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi à?” Lão Triệu khó có thể tin được.
“Vậy còn có gì khó khăn nữa chứ?” Triệu Văn Thao nói: “Thật ra mọi người đều có thành kiến đối với bọn họ đấy ạ. Những người này thật sự không tệ, có người cần bọn họ thì bọn họ vui lắm. Dĩ nhiên nếu như để bọn họ làm chuyện lặt vặt như này trong thời gian dài thì chắc chắn bọn họ sẽ không làm, thỉnh thoảng làm một bận thì vẫn chịu đấy ạ.”
Việc mà Triệu Văn Thao nói là tình hình thực tế, chỉ là đã đơn giản hóa. Lúc hắn nói thì đã miêu tả tỉ mỉ về nông thôn một phen, cái gì mà gì thu vàng tháng tám hoa quế rụng, cái gì mà lá đỏ bay bạt ngàn sơn dã, cái gì mà thỏ gà vịt mập chạy đầy đường, cái gì mà lao động chân tay một ngày trời, trở về là khò khò ngủ say, ngày hôm sau khỏi nói thư thái cỡ nào, cảnh đẹp thức ăn ngon thân thể thoải mái. Những người trẻ tuổi kia vừa nghe chuyện tốt như vậy bèn đi xem thử!
Dù sao cũng không tổn thất thứ gì, bao ăn bao ở lo đi lại, chỉ làm việc hai ngày, không muốn làm thì đi, cho nên bèn tới mà chẳng có gánh nặng gì.
Lão Triệu cảm thấy mình đã già thật rồi, theo ông ta thấy thì cách làm này của Triệu Văn Thao nhất định là không thể nào làm được, nhưng Triệu Văn Thao lại làm xong rồi.
Những kẻ không thể hiểu được còn có người trong thôn. Thằng nhóc Triệu Văn Thao này cho những người đó uống thuốc mê gì à mà lại đi làm không công không trả tiền!
Nếu như tự mang lương khô thì tốt hơn, không cần phải nói, kẻ có suy nghĩ trong lòng như vậy tất nhiên là anh ba Triệu.
Nhà anh ba cả người lớn lẫn trẻ con là vào bốn khẩu, không coi là nhiều nhưng dù không nhiều đi nữa thì thu hoạch vụ thu cũng rất bận rộn. Hiện tại anh ta đều đã ngừng làm đậu phụ rồi, bỏ toàn bộ thời gian vào việc thu hoạch vụ thu. Nếu như anh ta cũng có thể tìm một người trong thành phố giúp đỡ thu hoạch vụ thu như vậy thì chẳng phải là sẽ không cần làm lỡ việc làm đậu phụ hay sao?
Nói lời này với chị ba, chị ba lập tức cười nhạt.
“Anh nghĩ gì đấy hả? Anh không nghe chú ấy nói đó là quan hệ của người bạn trong thành phố của anh vợ thứ ba của chú ấy à? Anh có bạn bè trong thành phố không?”
Anh ba nhìn chị ba một cái rồi đáp trả một câu: “Mấu chốt là tôi không có anh vợ thứ ba có bạn bè trong thành phố!”
Chị ba nghe xong thì hơi tức giận: “Anh còn biết cơ à, vậy anh còn mộng tưởng hão huyền làm gì?”
Anh ba hừ một tiếng: “Tôi chưa từng thấy mụ vợ nào như cô cả, cùi chỏ chỉ biết hướng ra bên ngoài! Người ta đều nói muốn sống được thì hai vợ chồng phải đồng tâm, cùng nhau ra sức, xuống đông lên tây, thế mới có thể khiến cuộc sống ngày càng tốt đẹp lên chứ?”
Chị ba nhàn nhạt nói: “Với cái tâm đó của anh thì tôi không có cách nào đồng tâm với anh!”
Anh ba tức giận đến mức muốn đánh người nhưng vẫn nhịn được. Giờ đang mùa thu nếu như đánh đến hỏng người thì lấy ai ra mà làm việc chứ?
Bận bịu cả ngày, anh ba vẫn không nhịn được mà tìm đến Triệu Văn Thao. Vừa lúc ngày mai là Trung thu, cũng thuận tiện hỏi xem cha mẹ ăn tết Trung thu ở đâu.
Buổi tối nhà Triệu Văn Thao lúc nào cũng sáng trưng như vậy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là có điện.
Bên dưới đèn điện, Diệp Sở Sở đang ở gian ngoài nhặt hẹ và hồi hương, thấy anh ba tới thì nhanh chóng gọi vào nhà.
“Cái này là để chuẩn bị cho ngày mai gói bánh chẻo đấy à?” Anh ba Triệu nói xong lại hỏi: “Thằng sáu đâu?”
“Đúng vậy, để ngày mai gói bánh chẻo ạ. Anh ấy ở trong phòng dỗ con đấy.” Diệp Sở Sở cười nói rồi đứng dậy đi rót nước pha trà.
Anh ba vào phòng, thấy Triệu Văn Thao yên lặng ngồi ở trên giường lò, đang dạy chữ cho Tiểu Bạch Dương.
“Tiểu Bạch Dương, cái này đọc là gì, là người đấy!” Triệu Văn Thao nói.