Triệu Văn Thao nói: "Mọi người yên tâm, muốn ăn cái gì, tôi tự mình đứng bếp trổ tài!"
Mọi người cười ha ha: "Được lắm được lắm! Không cần phải làm món gì đặc biệt, cứ làm mấy món ở nông thôn chỗ cậu mà chúng tôi chưa ăn bao giờ ấy!"
Triệu Văn Thao lần này gặp khó khăn, mấy món nông thôn mà họ chưa ăn bao giờ, vậy có thể là món gì đây?
Diệp Sở Sở như nhớ ra cái gì: "Em biết rồi."
Triệu Văn Thao đương nhiên tin tưởng vợ mình, hắn dẫn người đi đập hoa hướng dương, Diệp Sở Sở ở nhà bận rộn.
Diệp Sở Sở làm món đậu nghiền lạnh.
Thứ này dùng hạt tấm vụn, cũng chính là hạt gạo sau khi rửa sạch ngâm một thời gian, khi nào ngửi thấy mùi chua thì có thể làm được, lúc làm thì vớt gạo ra mang đi nghiền nát, cũng có thể dùng máy móc, nhưng hương vị máy nghiền không ngon bằng xay tay, ép ra bột gạo xong có thể thêm ít bột ngô, dùng dụng cụ chuyên dụng để mài đậu, lấy chỗ bột kia nghiền qua đó thì bắt đầu bắc bếp nấu chín, chín rồi thì cho qua một lần nước lạnh, sau đó tưới trứng kho với rau hẹ lên trên, ăn món này vừa ngậy vừa mát, hương vị vô cùng đặc biệt!
Loại thực phẩm này chỉ được ăn vào mùa hè, mùa đông muốn ăn cũng không có gạo cũ mà ăn, chỉ đành thay bằng kiều mạch hoặc bột mì trắng, nhưng hương vị lại là một kiểu khác rồi.
Bây giờ mặc dù đã qua mùa hè, nhưng nhiệt độ buổi trưa vẫn còn rất nóng, Diệp Sở Sở làm hỏng một ít gạo, định tự mình ăn, không nghĩ tới những người thành phố phố này đến muốn ăn mấy thứ đặc biệt, liền quyết định làm cái này.
Đương nhiên không thể ăn mỗi cái này, sao cũng phải làm thêm mấy món ăn tử tế, vì thế Diệp Sở Sở lần đầu tiên thể hiện tài nấu ăn thực sự của mình!
Thức ăn được cắt tỉ mỉ mảnh như sợi tóc, cái cắt thành miếng trong suốt có thể nhìn xuyên thấu qua, hoàn hảo như được đúc từ khuôn ra, món ăn làm ra hương thơm nức mũi, khi những người này ngồi vào bàn, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn lập tức sợ ngây người, trong đầu chỉ nghĩ ra một câu: sắc vị đầy đủ, hương thơm tứ phía!
Trông quá đẹp, đây có phải là cá không? Nhưng cá còn có thể đứng dậy thế này được ư? Đây là một bông hoa sen sao, đẹp như vậy? Đây thứ người phàm có thể ăn ư?
Mọi người cầm đũa nhìn cái này lại nhìn cái kia, chậm chạp không nỡ xuống tay, đẹp như vậy, thật sự không đành lòng nuốt mất.
Đến Triệu Văn Thao cũng phải giật mình, dù sao bình thường vợ hắn nấu cơm chỉ có hương vị ngon, nhưng không bày nhiều trò như vậy, xem ra hắn vẫn đánh giá thấp vợ mình lắm!
"Mọi người ăn đi, nông thôn cũng không có gì tốt, nhưng bù được cái tươi ngon, đều là đồ ăn từ trong nhà vừa hái xuống nấu luôn, hương vị hẳn cũng không tệ lắm, hy vọng mọi người có thể thích." Diệp Sở Sở mỉm cười nói.
"Chị dâu, đây đều là do chị làm?" Một thanh niên ngay lập tức dò hỏi một cách thân thiện: "Chị đã học nấu bếp từ trước sao?"
Diệp Sở Sở đã nghĩ ra lí do thoái thác từ trước, cô cười nói: "Tôi theo mẹ ruột học thôi, giờ ở nhà chăm con, lúc không có việc gì thì mới nghiên cứu đến chuyện ăn uống nhiều một chút. Nhưng tôi không thích nấu ăn, quá phiền phức, bình thường đều là Văn Thao làm."
Triệu Văn Thao nghe ra ý của vợ: đừng cảm thấy ngon rồi mỗi ngày đều đến đòi tôi nấu cơm, tôi cũng không muốn làm.
"Vợ tôi hiếm dịp trổ tài lắm đấy, hôm nay chẳng qua là có mọi người tới đây, cảm ơn mọi người hỗ trợ, sau này mọi người đến, tôi lại làm cho mọi người, tài nấu ăn của tôi cũng không kém vợ tôi đâu! Thôi nào, chúng tôi hãy uống một ly, anh muốn uống gì, bia hay rượu trắng?" Triệu Văn Thao tiếp lời.
Diệp Sở Sở rất hài lòng với phản ứng của chồng, cô mời mọi người dùng bữa, sau đó đẩy Tiểu Bạch Dương đi ra ngoài, để không gian cho đám đàn ông này tự vui tự thoải mái, về phần bưng trà đưa nước, dù sao cũng có Triệu Văn Thao, cô chỉ lo phần phía trước, phía sau còn chuyện gì cô mặc kệ.
Một cậu trai gắp một miếng cánh hoa sen bỏ vào miệng của mình, sau đó đôi mắt của cậu ta lập tức sáng lên: "Trời ạ, đây là cái gì, cà tím? Ngon quá đi mất!"
"Tôi nếm thử tôi nếm thử!" Một chàng trai khác cũng duỗi đũa để gắp thức ăn, sau đó gật đầu liên tục: "Ngon, ngon, thực sự quá ngon!"
"Tôi nếm thử cái này xem nào! Trời ạ, điều này cũng ngon nuốt lưỡi!"
"Cái này là gì thế? Đậu phụ hả? Trông không giống nhỉ, đậu phụ mềm mại như vậy?"
"Hình như là dưa chuột?"
"Ối giời, dưa chuột mà lại bảo là mùi đậu hũ, được ghê nhỉ!"
"Không phải, mày ăn thử đi, ăn thử rồi biết!"
"Thật đúng là có mùi đậu hũ này."
Mọi người nói qua nói lại, không ai nhớ đến phải uống rượu.
Triệu Văn Thao cũng vội vàng nếm thử một miếng thức ăn, nguyên liệu thì vẫn như cũ, nhưng mùi vị này thật sự không giống những món đã ăn trước đây, so với lúc trước, ừm, nhẹ nhàng hơn một chút, hương vị đậm đà quấn quýt mãi trong khoang miệng, còn có cái gì cũng không nói rõ nổi, nói chung là ngon!
Triệu Văn Thao lần thứ hai nhớ lại lời cha mẹ nói, thằng nhóc này chỉ được cái tốt số, mà điều tốt nhất trong số mệnh của con chính là cưới được cô vợ tốt!
Hắn đâu phải cưới được người vợ tốt bình thường, rõ ràng là cưới một kho báu đây này!
Mọi người không hề chạm đến một giọt rượu, ăn thức ăn, ăn cơm, ăn đậu nghiền lạnh, loại thức ăn đặc thù mang theo mùi chua này, chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng sảng khoái.
Gia cảnh của bọn họ đều không tệ, lại chưa từng ăn qua thứ ngon như vậy, cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung, chỉ biết là quá ngon, quá thỏa mãn!
Ăn uống no đủ, mọi người hết sức nhiệt tình, nhiều người như vậy một ngày liền thu hoạch hết số hoa hướng dương, buổi tối xấu hổ không dám tiếp tục ở đây cọ cơm, bọn họ lại không ngốc, nhìn ra được bữa cơm trưa hôm nay nữ chủ nhân tốn rất nhiều sức lực mới làm ra, buổi tối thì đừng nghĩ tới nữa.
Nhưng Diệp Sở Sở vẫn chuẩn bị cơm tối cho bọn họ như cũ, tuy nói không phong phú, nhưng mấy món tuy đạm bạc vẫn vô cùng tinh tế, ăn xong lúc bọn họ về trang trại thỏ qua đêm còn nói với Triệu Văn Thao, có công việc gì cứ giao hết cho bọn họ, bọn họ nhất định hoàn thành đủ chất lượng và số lượng!
Triệu Văn Thao không nói gì, những người này, còn ăn đến nghiện à!
Đưa bọn họ đến trang trại thỏ xong quay lại, Triệu Văn Thao liền ôm vợ vào lòng.
"Vợ, từ khi nào em học được nhiều tài lẻ như vậy hả?" Triệu Văn Thao xúc động nói.
Diệp Sở Sở nhẹ bẫng: "Không phải đã nói đó sao, em học từ mẹ đó."
Triệu Văn Thao không tin, tài nấu nướng của mẹ vợ ra sao đâu phải hắn không biết, nào được tốt như vậy đâu chứ!
Diệp Sở Sở cũng mặc kệ hắn có tin hay không, trực tiếp hỏi: "Em nấu ăn có ngon hay không?"
"Ngon! Món ăn mà vợ anh nấu đương nhiên là ngon!" Triệu Văn Thao lập tức gật đầu.
"Vậy sau này anh có muốn ăn không?" Diệp Sở Sở cười tủm tỉm hỏi.
"Muốn lắm chứ, sau này vợ nấu cho anh ăn thôi, những người khác muốn cũng không cho họ ăn!" Triệu Văn Thao đầy mặt vui vẻ nói.
"Nằm mơ đấy à, em không làm đâu!" Diệp Sở Sở dứt khoát: "Có biết vợ anh làm xong bàn thức ăn này tốn bao nhiêu thời gian không? Phải mất ba giờ liền!"
Triệu Văn Thao vội vàng nói: "Anh không cần vợ làm nhiều như vậy, làm một món là được rồi."
"Một món cũng không làm!" Diệp Sở Sở cười ha hả nói: "Cho anh thèm chết!"
"Anh thèm quá vợ ơi, thật sự thèm lắm!" Triệu Văn Thao cọ cọ làm nũng.
Diệp Sở Sở hô hấp rối loạn, đẩy hắn một cái: "Ban ngày ban mặt làm cái trò gì đấy hả!"
"Anh thân thiết với vợ mình đấy, đây là chuyện đương nhiên còn gì!" Triệu Văn Thao tiếp tục cọ cọ.
"Con nó đang nhìn kia kìa!" Diệp Sở Sở nhìn Tiểu Bạch Dương đang mở to mắt nhìn sang bên này, liền ngại ngùng vội đẩy người đàn ông ra.
Triệu Văn Thao buồn bực vô cùng, hắn đâu phải sinh ra một đứa con trai đâu, rõ ràng sinh ra một cái bóng đèn làm phiền cha mẹ nó!
"Con trai, con có muốn ngủ không? Con đã chơi cả buổi sáng rồi đó, nên đi ngủ thôi con trai ngoan của cha." Triệu Văn Thao thương lượng với cậu nhóc.
Diệp Sở Sở nhìn tên chồng mình như vậy, liền nhịn không được muốn cười.