Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 327: Sống Lại Làm Giàu - Chương 327 Điện thoại của Chu Mẫn



Tuy rằng lúc trước Chu Mẫn cũng nói những lời tương tự, nhưng lúc này nghe lại Diệp Sở Sở vẫn lĩnh hội được rất nhiều thứ.

Cô nhịn không được hỏi: “Vậy còn người nghèo thì sao?”

Giọng nói Chu Mẫn tuy rằng mang theo một chút mỏi mệt, thế nhưng là nội dung câu từ vẫn mang theo khí phách: “Người nghèo? Bọn chị không quan tâm người nghèo, chị chỉ quan tâm lợi nhuận. Bởi vì tiền người giàu là dễ kiếm nhất!”

Diệp Sở Sở cười: "Sao nghe thấy quái dị thế? Giống như kiểu người giàu rất ngu vậy.”

Chu Mẫn cũng cười: "Em nghĩ sao? Chị cho em biết, người giàu có cũng không phải là chu toàn không gì không làm được, có một bộ phận rất lớn người giàu có ngoại trừ kiếm tiền thì còn lại không bằng người bình thường. Sở Sở à, trời cao đúng là công bằng, không phải cái gì cũng cho em khiến em hoàn mỹ không chê vào đâu được. Mỗi người đều có chỗ thiếu hụt, đặc biệt là những người thoạt nhìn rất hoàn mỹ, thật ra chỗ thiếu hụt sẽ càng lớn."

Diệp Sở Sở thích nhất nghe Chu Mẫn nói những lời này: "Vậy hả! Sao em không cảm thấy thế?"

Chu Mẫn nói đến cái khác: “Đợi đến khi em cảm thấy là đã bị người ta tính kế rồi. Tiểu Bạch Dương thế nào rồi, biết nói chuyện chưa?”

Nhắc đến con, Diệp Sở Sở lại uể oải: “Vẫn chưa, ngày nào cũng ê ê a a.”

Chu Mẫn lại hỏi: “Còn chưa tới sinh nhật một tuổi của Tiểu Bạch Dương nhỉ! Em không cần gấp đâu. Nó biết đi chưa?”

Diệp Sở Sở thở dài: “Dắt nó thì có thể đi vài bước, vịn đồ thì có thể đứng lên. Đứa nhỏ này càng ngày càng mệt mỏi, không muốn ngồi xe trẻ con, muốn tự mình đi, nhưng nó lại không đi được. Chị phải dắt nó, thời gian dài sẽ mỏi xương sống."

Chu Mẫn biết mẹ Triệu bận rộn ở trang trại thỏ nên không có thời gian chăm con nít: “Dắt con là cái mệt người nhất! Cũng may ở chị có mẹ bên cạnh, còn có dì cùng giúp. Em thật sự không được thì mướn người đi, có lẽ cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.”

Diệp Sở Sở cảm thấy ai cũng không chăm tốt con bằng người mẹ là cô: “Thôi bỏ đi, mướn người em cũng lo lắng, vẫn là tự mình dẫn đi. Mệt mỏi chút thì mệt mỏi đi, dù sao chỉ mấy năm thôi, chờ đi học là tốt rồi.”

Chu Mẫn nhớ tới bọn con nít của vài chục năm sau, chỉ cần sinh con thì vĩnh viễn không có gì tốt đẹp. Đến trường thì càng thêm mệt mỏi, chỉ việc học là có thể đánh cho đại đa số phụ huynh mệt mỏi gục ngã!

Nhưng ngẫm lại là đứa trẻ ở nông thôn, cơ bản là “nuôi thả”. Trời đất bao la tùy ý dạo chơi, chỉ cần mạnh khỏe, không cần nghĩ ngợi gì. Chỗ tốt như vậy cũng giúp cha mẹ dễ thở, con nít cũng thoải mái. Nếu như học không được, lớn lên chỉ nhọc lòng, lo nghĩ tới xây nhà, cưới vợ là được rồi.

Thật ra đơn giản như vậy cũng rất tốt.

Chu Mẫn hỏi: “Tiểu Bạch Dương ăn dặm cơm chưa?”

Diệp Sở Sở nói: “Ăn rồi, lúc sáu tháng đã ăn. Trứng gà, mì sợi, cháo gạo, những cái này em không dám cho nó ăn quá nhiều. Nguyệt Nguyệt thì sao?"

"Cũng ăn, mẹ trông coi, chị cũng không có kinh nghiệm, nghe mẹ là được rồi." Chu Mẫn cười nói: "Điểm ấy chị còn mạnh hơn em nhiều, chị không cần quan tâm chút nào."

Lúc trước lúc mẹ Diệp gọi điện thoại với Diệp Sở Sở đã từng nói, điểm này là tốt nhất của người con dâu Chu Mẫn này, ngoại trừ con bú sữa ra thì tất cả mọi chuyện khác cũng không quản, còn chưa bao giờ bắt bẻ, ở chung đã lâu vậy rồi còn chưa từng gặp tình cảnh ngượng nghịu, mẹ Diệp ở chung cũng rất thư thái.

Mẹ Diệp là một người khôn khéo. Lúc ở nhà, ở chung với hai đứa con dâu cũng không tệ, cũng không nhiều chuyện chỏ mỏ gì. Khi đó mẹ Diệp cũng là đương gia, vốn Diệp Sở Sở còn lo lắng mẹ mình cường thế vậy, Chu Mẫn cũng cá tính rất mạnh, hơn nữa Chu Mẫn còn là người tri thức, lỡ như cãi nhau thì sao đây? Nhưng không ngờ là quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không tệ lắm.

Diệp Sở Sở nửa đùa nửa thật, bảo: “Mẹ em khó tính, chị ba hãy tha thứ nhiều hơn.”

Chu Mẫn cười ha ha, bảo: “Sở Sở, em đừng lo cho mẹ và chị. Chị biết người già đều thích quản lý, vậy thì cứ để cho bà quản, chị cũng bớt việc. Chị và mẹ phân công rõ ràng rồi, chị quản ngoại, mẹ quản nội. Đến lúc đó chị đưa tiền sinh hoạt là được rồi. Chờ đến khi chị mua nhà rồi, cha cũng lên đây, giúp đưa đón con đến trường, vậy thì mẹ cũng được thả lỏng hơn.”

Ý định của Chu Mẫn chính là mua nhà, có hộ khẩu rồi sẽ cho mẹ Diệp cha Diệp nhận, quản lý đưa đón con đến trường, dì sẽ chịu trách nhiệm nội trợ, còn cô và Diệp Minh Bắc sẽ ở bên ngoài dốc sức làm, đợi đến khi con tự lập rồi thì cha Diệp và mẹ Diệp muốn về thì về, còn cô không muốn trở lại nơi đó.

Chu Mẫn nghĩ rất xa: “...Đợi đến khi Tiểu Bạch Dương đi học, nếu em bỏ được thì mang Tiểu Bạch Dương tới. Để nó đi học trên đi, cũng để cha mẹ cùng chăm nom, hai anh em bọn nó cũng có bạn.”

Diệp Sở Sở nhìn con trai đang ngủ ngon lành, không biết đang mơ thấy giấc mơ đẹp gì mà khóe miệng thỉnh thoảng vểnh lên. Nghĩ đến vài năm sau con sẽ rời khỏi mình đến thủ đô, lập tức bắt đầu khó chịu.

Diệp Sở Sở nói rất trực tiếp: “Em không nỡ.”

Chu Mẫn sửng sốt, cười nói: "Chị biết ngay, em tự mình nuôi lớn, chắc chắc không nỡ. Chẳng qua giáo dục ở thủ đô còn muốn tốt hơn ở dưới đó, trẻ cũng có thể mở mang kiến thức, tốt nhất vẫn là học trường trên này. Nếu thật sự không được thì em cũng tới đây cùng nó đi học. Nhưng mà bây giờ nói cái này còn sớm, thế nào cũng phải lên tiểu học, em từ từ cân nhắc đi."

Diệp Sở Sở ừ một tiếng: “Chị ba, chị tìm em có việc gì không?”

Chu Mẫn nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi em một chút là có thể thiết kế mấy bộ đồ cưới không?”

Diệp Sở Sở nói: “Đồ cưới? Để lúc đám cưới mặc à?”

Chu Mẫn vẫn ưa thích những yếu tố cổ điển của quốc gia mình. Cô tin rằng chỉ cần trông đẹp thì nhất định có thể khiến người trẻ tuổi chạy theo!

Diệp Sở Sở nhớ tới đồ cưới của thời đại mình, rất phiền phức nên không biết mình có thể hay không. Nếu đơn giản hoá thì sao? Hình như sẽ khó coi.

Diệp Sở Sở hỏi: “Để em thử xem, lúc nào thì chị cần?”

Cô đáp: “Hai tháng nữa đi. Trước tết âm lịch chị muốn làm buổi trình diễn thời trang. Trình diễn bộ trang phục em thiết kế và thiết kế mới, vừa hay Tiểu Mã cũng có thể mượn cơ hội này lộ mặt. Nếu có thể đăng lên báo chí thì càng tốt, không thể thì chỉ có thể tiêu tiền đưa cậu ta lên.”

Chu Mẫn nói xong toát ra giọng điệu của nhà tư bản: “Chỉ mong cậu ta có thể kéo tiền của chúng ta về.”

Diệp Sở Sở cười nói: "Nhất định có thể, nếu mà không thể thì chị cũng sẽ không gọi cậu ta lên."

Chu Mẫn cũng cười: "Hình ảnh của cậu ta tốt, đây là bát cơm mà ông trời thưởng cho, chúng ta phải biết cách tận dụng nó. Đồ cưới nam em thiết kế cứ dựa theo kích thước của cậu ta. Nếu như có thể thì thiết kế cho cậu ta mấy bộ kiểu này... à, là loại mặc lúc không phải hành đại lễ ấy.”

Diệp Sở Sở hỏi: “Thường phục hả?”

Chu Mẫn liên tục cường điệu nói: "Đúng, thường phục! Em xem rồi làm đi, đẹp là được. Em không cần phải để ý tới có thể mặc hay không, thời trang đều là để nhìn chứ không phải để mặc."

Diệp Sở Sở nói: "Được, em biết rồi. Em sẽ nhanh chóng thiết kế ra."

Nói xong chuyện chính, cô bắt đầu lôi tới cái khác, lảm nhảm trên trời dưới đất, xong rồi mới cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.