Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 332: Sống Lại Làm Giàu - Chương 332 Bạn thân



Anh đáp: "Đương nhiên phân ra, tựa như những ngôi sao trong tạp chí thời thượng, mấy người đó rất đẹp, nhưng đâu có liên quan gì tới anh!”

Cô nói: “Thế một ngày nào đó có quan hệ thì sao? Ví dụ như hai người có cơ hội tiếp xúc, anh có thích mấy cô ta không?”

Anh đáp: "Sẽ không."

Cô hỏi tiếp: “Vì sao chứ?”

Diệp Minh Bắc đương nhiên nói: “Anh có vợ rồi mà.”

Chu Mẫn nhìn vẻ mặt khó hiểu lẫn bất đắc dĩ của Diệp Minh Bắc, đột nhiên hiểu ra, bọn họ vấn đáp căn bản là không cùng một tần số.

Đây là khác biệt tư duy giữa đàn ông và phụ nữ sao?

Chu Mẫn nghĩ lại tâm tư của mình cảm thấy rất buồn cười. Người đàn ông này không hiểu phong tình như thế, cô còn lo lắng cái gì chứ? Chỉ có điều như vậy không phải tốt sao? Chung quy người đàn ông mạnh mẽ sẽ mới lạ kích thích hơn cả ngày chỉ nghĩ đến lãng mạn nhỉ?

Ít nhất đối với mình là vậy.

Chu Mẫn dựa vào trong ngực Diệp Minh Bắc, nói: “Minh Bắc, em sai rồi, em không nên hỏi anh những câu vô bổ kia.”

Diệp Minh Bắc ôm Chu Mẫn nói: “Không sao. Mẫn Mẫn, anh biết em không vui vì anh ăn cơm với cô ta, anh cũng không vui, nhưng cái sân đó rất phù hợp với yêu cầu của em. Bây giờ thì hay rồi, đã có sân, về sau sẽ không cần xã giao với cô ta nữa.”

Chu Mẫn hầm hừ nói: “Nhưng là tài sản của cô ta mà, lắp đặt thiết bị vẫn phải xã giao, còn có về sau trong công việc vẫn phải giao tiếp nữa.”

Nếu như đã bị chọc thủng tâm sự, cô dứt khoát không giả bộ nữa.

Diệp Minh Bắc phàn nàn cô Trình nói nhiều lần nữa: “Lắp đặt thiết bị anh sẽ không lắp, có thiết kế mà. Lúc làm việc còn có em nữa. À đúng rồi, Mẫn Mẫn, đợi đến khi em tiếp xúc với cô ta thì em sẽ biết cô ta nói nhiều đến cỡ nào.”

Trong lòng Chu Mẫn buồn cười, nói nhiều, vậy cũng phải chia ra là với ai.

Bên này, cô Trình xử lý công việc được một lúc, cầm điện thoại lên bấm dãy số, sau khi bên kia kết nối thì cô Trình hơi dựa vào phía sau, lười biếng nói: “Cậu đang làm gì thế?”

Đầu bên kia điện thoại là một cô gái đang phát ra những câu oán giận: “Làm việc chứ gì nữa, đang đi làm nè! Sếp của chúng mình thật sự là phiền chết đi được, lại cho một đống việc. Còn cậu đang làm gì đó?”

Cô ta đáp: “Khoảng thời gian này mình có thể làm gì chứ, còn không phải đang xử lý công việc giống cậu sao! Mình đã nói với cậu rồi, sân trống ở lầu hai được thuê rồi, vừa ký hợp đồng xong.”

Cô gái đầu bên kia nói: “Vậy hả? Chúc mừng cậu nha! Tiền thưởng tháng này không thoát khỏi tay cậu rồi! Đến lúc đó mời mình ăn cơm nha!”

“Cần gì đợi đến lúc đó. Tối nay mình mời cậu ăn cơm, cậu nói đi, đi đâu?”

“Thiệt hả! Vậy thì tốt quá! Mình muốn ăn thịt nướng!”

Cô trình không đồng ý: “Buổi tối muộn ăn thịt vịt nướng nhiều dầu, cậu không sợ béo nhưng tớ sợ! Đổi cái khác đi!”

Cô gái khẩn cầu: “Nhưng mình muốn ăn thịt nướng cơ!”

Cô Trình suy nghĩ rồi nói: “Để lần sau đi.”

Cô gái đó đề nghị tiếp: “Hay là chúng ta ăn đồ nướng?”

Cô Trình nhắc nhở: “Chị gái ơi,, đồ nướng cũng sẽ làm cho người béo ra đấy. Mình còn chưa có bạn trai nữa!”

Cô gái đáp: “Thỉnh thoảng một lần có sao đâu.”

Cô ta nói: “Vậy cũng không được. Hay là chúng ta đi ăn cháo đi?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của cô gái: “Cậu thú vị quá! Mời mình đi húp cháo chứ!”

Cô Trình cười, hạ giọng nói: "Đến lúc đó mình sẽ nói với cậu một chuyện. Hôm nay mình nhìn thấy một khách quý, rất có tiền!”

Tiểu Hùng kiểu “thấy chuyện lạ nhưng không thấy lạ”, bảo: “Hả? Cậu lại có mục tiêu à? Mất bao lâu?”

Cô Trình lẽ thẳng khí hùng, nói: “Mình chưa tìm được mục tiêu thì ai sẽ mua nhà cho mình!”

Cô gái đó nói: “Phục cậu rồi!”

Cô ta bảo: “Được rồi, tối gặp nhé.”

Cô gái đó đáp: “Tối gặp.”

Cô Trình để điện thoại xuống và nghiêng đầu nhìn, tự cười một mình.

Đêm đen đã phủ xuống, sau khi tan tầm cô Trình vội vàng thu dọn đồ đạc. Chân đi cao gót đi hẹn gặp với bạn thân.

Một cô gái mũm mĩm với mái tóc dài và một cô gái dễ thương đang đứng ở điểm hẹn, mặc áo len và váy lông, phủ một chiếc áo khoác. Nếu Chu Mẫn ở chỗ này, vừa liếc là có thể nhận ra áo len và váy lông được xuất hiện từ tay Diệp Sở Sở, là mẫu cô làm theo yêu cầu.

Cô Trình bước lên ôm cô ta: “Tiểu Hùng!”

Cô gái được gọi là Tiểu Hùng rất không vui, nói: “Đi ra đi ra, ngày nào cũng gọi Tiểu Hùng, nghe nhiều tới mức mình sắp thành gấu luôn rồi!”

Cô Trình choàng vai cô ta, đi lên phía trước, nói: “Cậu còn gọi mình là Trình Linh Tố số khổ nữa mà, nhưng mình đâu có so đo với cậu!”

Tiểu Hùng hừ nhẹ nói: “Ai bảo cậu tên là cái tên này chứ!”

Cô Trình cười hì hì, nói: “Người đó bảo cậu họ Hùng đấy!”

Tiểu Hùng kiên quyết mà nói: “Chẳng thèm so đo với cậu! Nói cho cậu biết, không cần mời mình ăn cháo!”

Cô Trình khó xử một lát, cuối cùng gật đầu, nói: “Được rồi, cậu nói đi, ăn cái gì?”

Tiểu Hùng sáng suốt không có chọn thịt vịt nướng: “Xiên nướng, lẩu, cậu phải ăn như này. Đêm nay lạnh lắm, chúng ta ăn chút đồ nóng.”

Cô Trình xoa, bóp mặt của cô ta: “Nhìn xem cậu béo cỡ nào, vậy mà cậu còn ăn nữa. Được rồi, chúng ta đi ăn lẩu đi, cái đó nóng."

Tiểu Hùng nhảy dựng lên: “Được, được! Mình muốn ăn bàn thịt dê lớn! Hôm nay mình muốn làm thịt cậu, cho cậu ốm luôn!”

Rất nhanh, hai người đã ngồi vào một cửa hàng lẩu. Đối mặt với nồi lẩu sôi sùng sục, đôi đũa tiểu Hùng gắp liên tục, chỉ có cô Trình ăn từng miếng, từng miếng.

Tiểu Hùng nhìn cô Trình ăn vậy liền tức giận nói: “Cậu ăn như mèo thế!”

Cô Trình ậm ờ nói: “Mời cậu mà, cậu ăn uống no say là được rồi. Đâu phải cậu không biết mình sợ béo.”

Tiểu Hùng không để ý tới cô ta, bắt đầu ăn một mình. Tới khi ăn được lưng lửng rồi mới dừng đũa lại, hỏi: "Cậu không nói việc đó nói với mình sao? Chuyện gì?"

Cô Trình cười, gắp miếng rau ăn, nói: “Không phải mình đã nói việc sân cho thuê rồi sao. Hôm nay mình mời lại khách hàng kia, trước đó anh ta đã mời mình rồi.”

Cô ta nói: “Cái này có gì lạ, trước kia cậu chưa từng mời vậy sao?”

Tiểu Hùng nói đến đây nửa đùa nửa thật mà nói: “Đừng nói với mình là anh ta mua nhà cho cậu nha!”

Cô Trình gật đầu: “Thế thì vẫn chưa."

Tiểu Hùng duỗi ngón tay ra đếm, nói: "Đây là người thứ mấy nhỉ, bốn hay là năm? Nếu người này còn không mua nhà thì cậu có còn muốn tiếp tục không?"

Cô Trình bĩu môi: “Cậu bớt lôi ra đi. Mấy người đó còn tính gì nữa, đã là quá khứ rồi!”

Tiểu Hùng nói: “Sao lại nói quá khứ là không tính nữa chứ?”

Cô ta đáp: “Bởi vì không giống. Anh ta thật sự có tiền, nếu không thì sao có khả năng thuê sân lớn vậy được. Còn nữa, anh ta thuê sân sẽ tới đó làm việc, lúc đó có tiền hay không, chẳng phải mình khảo sát một cái là biết sao?"

Cô Trình nói đến đây lại thở dài: “Aiz, nếu anh ta chưa kết hôn và chưa có con thì tốt rồi!”

Tiểu Hùng lắc đầu: “Cậu lại tìm một người đàn ông đã kết hôn à, cậu không thể tìm người chưa kết hôn sao? Cậu không xem tin tức à, người ta đều đang công kích người thứ ba vì phá hư gia đình."

Cô Trình hừ một tiếng: “Mình chính là người thứ ba, chính là kẻ phá hoại gia đình. Thì làm sao? Liên quan quần què gì tới bọn họ!”

Tiểu Hùng nói: “Cậu tội gì phải làm vậy?”

Cô ta đáp: “Đàn ông kết hôn rồi có tiền, ít nhất cũng đã có nhà. Mình đã chịu đựng đủ cái căn nhà tồi tàn đó rồi, buổi tối còn phải giải quyết ở nhà vệ sinh công cộng! Cậu có biết mỗi lần trước khi ngủ mình không dám ăn, không dám uống cái gì, cho dù là khát tới mức nào cũng không dám uống. Cái cảm giác này, cậu hoàn toàn không hiểu được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.