Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 333: Sống Lại Làm Giàu - Chương 333 Cô Trình bị ảo tưởng



Tiểu Hùng nói: “Sao mình không hiểu được, chỗ mình cũng không có nhà vệ sinh. Thế nhưng nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không ổn đâu, rất nguy hiểm.”

Cô Trình phụng phịu như một đứa trẻ con: “Mình cũng thật sự không muốn phá hoại tình cảm của ai cả, mình chỉ muốn có một căn nhà. Mua cho mình căn nhà rồi anh ta muốn gì thì muốn!”

Vấn đề này đã thảo luận rất nhiều lần rồi, Tiểu Hùng cũng không muốn thảo luận nữa, thuận theo lời của cô ta mà hỏi: "Sao cậu biết hắn ta có thể mua nhà cho cậu?”

Cô ta đáp: “Anh ta có tiền.”

Nói xong, cô Trình lại nâng mặt mình: “Mình đẹp thế này, không mua nhà cho mình thì mua cho ai đây?”

Tiểu Hùng bất đắc dĩ nói: “Bây giờ cậu vừa gặp anh ta hai lần đã biết anh ta có tiền? Hay là cái công ty bao da, là hàng giả! Cho dù thật sự có tiền thì như cậu nói anh ta đã có vợ con, anh ta có thể bỏ tiền để mua nhà cho cậu sao? Cậu đừng quên ví dụ lúc trước.”

Lúc trước cô Trình cũng gặp loại tình huống này, đối phương và Diệp Minh Bắc không khác lắm. Có tiền, nhưng mà cô kết giao được hơn một năm mà đối phương vẫn không mua nhà cho cô ta, cuối cùng bị vợ của người đàn ông kia phát hiện, làm ầm ĩ một trận, người đàn ông đó đoạn tuyệt lui tới với cô ta và trở về cuộc sống.

Cô Trình thương tâm hết một khoảng thời gian, nhưng sau đó đã một lần nữa phấn chấn lại và tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Cô Trình không cho là vậy, bảo: “Nhưng tôi cũng đã nhận được rất nhiều quần áo và đồ trang sức, còn túi nữa, đều là hàng nước ngoài, không phải ai có tiền cũng có thể mua được!"

Tiểu Hùng nói: “Anh ta tên gì, Diệp?”

Cô Trình ăn miếng cá viên: “Diệp Minh Bắc, nói với cậu bao lần rồi mà cậu còn không nhớ được!”

Tiểu Hùng nói: “Mình nhớ cái này làm gì. Cậu nói Diệp Minh Bắc này làm thời trang đúng không? Bây giờ buôn bán trang phục cũng không ít, mình đã thấy nhà kinh doanh đã một bó tuổi, trông rất khoe khoang, cứ như rất có tiền, nhưng trên thực tế căn bản không có chuyện như vậy.”

Cô Trình thở dài: “Tiểu Hùng à, lúc cậu nghe mình nói có thể dùng đầu óc không? Mình nói anh ta buôn bán trang phục bao giờ thế? Anh ta làm thời trang, là thời trang đó, cậu hiểu không? Không giống với đồ kimono!

Tiểu Hùng liếc mắt: “Có gì khác biệt à?”

Cô Trình nhấp một hớp nước trái cây, nói: “Khác nhau xa. trang là thời thượng, trang phục đó là đồ để mặc mà thôi! Giá tiền cũng không giống nhau, thời trang thấp nhất cũng hơn một ngàn, còn trang phục thì hơn mười đồng đã mặc được rồi.”

Tiểu Hùng không cho là đúng: “"Đây đều là tên họ Diệp đó nói nhỉ? Cậu cũng tin.”

Cô Trình dừng một chút, hạ giọng nói: “Vốn mình không muốn nói với cậu đâu, nhưng cậu cứ luôn phủ nhận mình, mình cũng chỉ có thể nói cho cậu biết thôi.”

Tiểu Hùng tò mò nói: "Là sao?”

Cô Trình trước khi nói còn tung một cái hấp dẫn: “Cậu đồng ý ánh mắt của mình tốt không?”

Tiểu Hùng không thể không gật đầu, việc nhìn ra đàn ông có tiền hay không này, ánh mắt cô Trình quả là tốt, ít nhất là giỏi hơn cô ta. Tuy rằng những người đàn ông kia không mua nhà cho cô Trình nhưng vừa ra tay là rất hào phóng. Không nói tới quần áo đồ trang sức, chỉ nói tới thức ăn, cô Trình thư đơn giản chỉ cần dựa vào những người đàn ông này mời khách, sẽ được ăn nhà hàng Tây ở khắp Thủ Đô! Đương nhiên không có nhiều nhà hàng, nhưng người ăn trong đó đều rất phú quý, không phải ai cũng có thể đi ăn được.

Vẻ mặt cô Trình thần bí: “Cậu có biết vì sao mình nhận định Diệp Minh Bắc có tiền không? Cậu từng thấy sếp của mình rồi nhỉ, trông bọn họ rất giống nhau!”

Tiểu Hùng ngây ngẩn cả người: "Đặc biệt giống nhau, nghĩa là gì?"

Cô ta nói: “Cậu còn chưa hiểu à? Sếp của bọn mình, cả tòa nhà cao ốc đó là của ông ta đso! Người trông giống ông ta thì cậu nói xem có tiền hay không!”

Vẻ mặt Tiểu Hùng ngờ nghệch, nói: “Nhưng không phải cậu vừa nói tên họ Diệp kia là nông dân, còn là nông dân của nơi khác sao? Sếp của cậu là người thủ đô mà?”

Cô Trình nói: “Cậu không biết đó thôi, sếp mình cũng đã từng xuống nông thôn, nhưng cụ thể ở đâu thì mình không rõ lắm. Mình nhìn tên Diệp Minh Bắc đó, mình đoán có lẽ Diệp Minh Bắc chính là một căn nhà!”

“HẢ! Khụ khụ khụ!”

Tiểu Hùng ho khan hồi lâu mới nói: “Cậu... đừng nói cậu xem anh ta là... là con riêng của sếp cậu nhé?”

Vẻ mặt cô Trình chắc nịch, nói: “Tôi cho là vậy! Bởi vì quá giống, cậu không thấy đâu, anh ta quả thật, quả thật chính là, chính là sếp lúc còn trẻ. Cậu nói xem, trên đời này có người giống như vậy sao?"

Cô Trình vì cái gì mà nhiệt tình với Diệp Minh Bắc như vậy, đương nhiên là bởi vì trông Diệp Minh Bắc lớn lên giống sếp của cô ta, khiến cô ta ảo tưởng rất nhiều thứ.

Tiểu Hùng vẫn không thể giải thích vì sao: “Thế nhưng chẳng phải anh ta họ Diệp sao?”

Cô Trình nói: “Cậu ngốc vậy, là con riêng thì đương nhiên phải tìm ba dượng rồi. Ba dượng họ Diệp, vậy đương nhiên anh ta cũng họ Diệp rồi.”

Tiểu Hùng hứng thú: “Nếu chân tướng như cậu nói thì Diệp Minh Bắc cũng quá có tiền rồi! Nhưng mà, nếu anh ta thật sự là con riêng của sếp mấy cậu thì vì sao còn phải lớn lên ở nông thôn mà không đón đến thủ đô chứ?”

Cô Trình lập tức mở ra kiểu “thiên lôi – máu chó”*, nói: “Cái này không đơn giản đâu. Năm đó, sếp của bọn mình xuống thôn Tri Thanh, sau đó làm quen với một cô gái quê, đã có con, sếp của mình còn không biết mà quay về thủ đô. Sau đó cô gái xinh đẹp kia biết mình đã có con nên không thể không tìm một người thật thà để lập gia đình, sau hơn hai mươi năm, lấy vợ sinh con, đến thủ đô phấn đấu, sau đó... Sau đó..."

*Máu chó: nội dung cũ rích trong truyện

Thiên lôi: đả kích, bất ngờ.

Tiểu Hùng cắt ngang cô ta, nói: “Biên không nổi nữa chứ gì? mình thấy là cho dù cậu nói là sự thật thì sếp của các cậu còn không biết ông ta còn có một đứa con riêng đâu. Cậu sẽ mừng hụt một trận!”

Vẻ mặt cô Trình có cảm giác thành tựu, nói: “Chỉ cần là con riêng thì sớm muộn gì cũng quen biết nhau. Mình chính là người cho bọn họ cơ hội quen biết nhau. Cậu đừng quên là bây giờ Diệp Minh Bắc đang thuê cao ốc của bọn mình! Cậu nói xem đến lúc bọn họ biết nhau thì người họ biết ơn nhất sẽ là ai hả? Là tôi! Đến lúc đó mình sẽ có cơ hội, cho dù là anh không có hứng thú với mình thì dựa vào phần biết ơn này mà sẽ có khả năng giúp mình tìm một căn nhà tốt một chút nhỉ, có nhà vệ sinh trong nhà là được rồi!”

Cô Trình không biết, hơn ba mươi năm sau, người như cô ta thì nguyện vọng vẫn hèn mọn có căn nhà ở thủ đô như thế.

Tiểu Hùng thở dài nói: "Thật sự không được, cậu nói với quản lý các cậu một tiếng. Sắp xếp cho cậu cái nhà có nhà vệ sinh đi, dù là cậu bỏ ra ít tiền cũng được."

Cô Trình lắc đầu: "Mình nói rồi, quản lý không đồng ý."

Tiểu Hùng tiếp tục nghĩ kế: “Vậy thì cứ tìm một căn phòng trống trong cao ốc làm ký túc xá là được rồi, cũng bớt tiền thuê nhà.”

Cô ta đáp: “Cậu cho là mình không nghĩ tới à, thế nhưng quản lý nói đây là cao ốc văn phòng nên người không được ở!”

Tiểu Hùng lại bày kế: “Thế tăng ca thì sao?”

Cô Trình hậm hực, nói: “Người không được ở thường! Cậu cứ nhìn đi, mình nhất định phải có một căn nhà, cho dù trả giá đắt cỡ nào thì mình cũng phải có một căn nhà!”

Lời nói của cô Trình cũng như đang tuyên thệ.

Tiểu Hùng nghe vậy có chút sợ hãi, mau chóng dời chủ đề khác: "Sếp của các cậu chừng nào đến, cậu cũng không tính được. Tại sao cậu không gọi bọn họ gặp mặt?"

Cô Trình nói: “Yên tâm, hàng năm mỗi cuối năm, sếp của bọn mình đều mở họp hằng năm. Diệp Minh Bắc là chủ xí nghiệp của chúng ta, cũng sẽ được mời tham dự, đến lúc đó đương nhiên sẽ gặp mặt. Bây giờ cách lễ mừng năm mới chỉ có mấy tháng thôi, rất nhanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.