Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 34: Sống Lại Làm Giàu - Chương 34 Diệp Sở Sở đáng thương



Triệu Văn Thao đạp xe đạp về nhà trên con đường đầy gió, hắn cảm thấy nhoáng cái đã về đến nhà.

Khi hắn đạp chiếc xe đạp này về nhà, hiển nhiên là không cần phải nói, hàng xóm xung quanh, ai cũng tụ lại gần hắn và hỏi chiếc xe đạp ở đâu ra? Này không phải là xe đạp của đại đội trưởng sao?

“Chiếc xe đạp này dĩ nhiên không phải là của đại đội trưởng, của đại đội trưởng là Bồ Câu, còn chiếc này của tôi là Phượng Hoàng!” Triệu Văn Thao vểnh mặt lên, đắc ý mà nói.

“Chúng tôi biết, nhưng mà cậu lấy xe đạp này ở đâu ra vậy?” Lão tam họ Phương ở sát vách lên tiếng hỏi.

Đó là con trai thứ ba của bà Phương - người đã đổi trứng gà với Diệp Sở Sở, sống ở sát vách nhà.

“Đây là chiếc xe đạp cũ của tôi, chị cả của tôi đã giúp tôi mua.” Triệu Văn Thao đáp lại.

“Ồ!” Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, đúng thật là hắn mua sao? Bọn họ còn rối rít hỏi chiếc xe đó bao nhiêu tiền?

Triệu Văn Thao cũng nói thật với bọn họ, khiến cho họ không khỏi khiếp sợ.

Thấy bên trong đám người kia, lão tam họ Triệu không nhịn được mà bĩu môi, cậu có thể kính tạo đi, để tôi xem hơn một trăm đồng kia, cậu có thể xài trong bao lâu, mới ra ở riêng mà đã hoa pháp như vậy!

Anh cả họ Triệu thì nôn nóng, anh ấy vội vàng chen vào đám đông, trực tiếp kéo hắn vào trong nhà, rồi sau đó anh ấy mới nói: “Văn Thao, sao em lại mua xe đạp? Chúng ta đâu có cần phải dùng tới nó, không phải em đây là đang tiêu tiền linh tinh sao?”

“Em cần phải dùng tới nó, ai bảo em không cần chứ.” Triệu Văn Thao đảo mắt nhìn lên, mà nói.

Hôm nay vì hai vợ chồng anh tư họ Triệu và chị tư họ Triệu đưa Tam Nha và Tứ Nha về nhà mẹ đẻ, không có ở nhà, nên không ra xem cảnh náo nhiệt được.

Nhưng những người khác, ai cũng đều đi ra xem.

Thấy không, thấy một chiếc xe đạp như vậy thì đúng thật là không biết nên nói gì cho phải.

Đến cả cha Triệu cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng, đứa con trai này cũng giỏi tiêu tiền quá rồi, người nhà quê cần gì mua xe đạp chứ.

“Chú sáu, chú mua xe đạp này là để làm gì vậy?” Chị hai lạnh lùng nhìn, chị tam họ Triệu thì trực tiếp hỏi hắn.

“Tôi muốn thu hoạch một số sản phẩm nhà nông để vào trong thành phố bán.” Triệu Văn Thao đáp lại một cách hờ hững.

Chuyện này chắc chắn không thể giấu được mà cũng chẳng cần phải giấu giếm gì, nên hắn nói thẳng ra.

Nghe hắn thốt ra lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, những người khác đi vào xem náo nhiệt cũng không khỏi ngạc nhiên, chú sáu đây là định đầu cơ trục lợi?

“Gì mà đầu cơ trục lợi, nói thì phải nói bằng lương tâm, nhà tôi làm nghề nông nghèo khó nhưng gốc gác tốt!” Triệu Văn Thao nói.

“Cậu vào trong thành phố để bán đồ, không sợ bị dân binh bắt sao?” Có người lên tiếng hỏi.

Triệu Văn Thao trả lời rất bình tĩnh: “Bắt gì mà bắt, tôi cũng chẳng đi chỗ khác bán, tôi sẽ tới ngay con phố do trưởng huyện chỉ định để bán, bên đó có thị trường tự do, hơn nữa đồ mà họ bán đều là sản phẩm nhà nông chúng ta, tất cả đều là thật, chẳng có gì giả dối cả!”

“Vậy cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Lão tam họ Vương hỏi.

“Tôi nào đâu biết kiếm được bao nhiêu tiền, tôi cũng chưa từng bán bao giờ, này không phải là đang chuẩn bị thử xem sao.” Triệu Văn Thao nói.

Lời nói này của hắn nghe cũng không đáng tin cậy chút nào, chưa từng làm thử chuyện này bao giờ, cũng không biết tình hình thị trường ra sao, lại nhanh chóng bỏ ra một số tiền lớn để mua chiếc xe đạp này về?

Nếu đi bán thử mà phát hiện bản thân không làm được, không kiếm được tiền, vậy thì làm thế nào đây?

“Làm sao đây? Trộn rau thôi!” Triệu Văn Thao bật cười ha ha một tiếng và nói.

Mọi người nhìn dáng vẻ không tim không phổi của hắn, đúng thật là muốn đổ mồ hôi vì cô con gái nhà họ Diệp mà, điều kiện của nhà họ Diệp nổi tiếng là giàu có, gả cô con gái này cho một loại mặt hàng như thế kia, e rằng sau này sẽ có chuyện không hay nhỉ?

Diệp Sở Sở vốn dĩ đang may chăn bông cùng với Hạ Tùng Chi. Sáng nay mẹ chồng cô còn nói riêng với cô đôi lời, bà nói rằng sống một cuộc sống vợ chồng luôn là chuyện của dài lâu, không phải là một ngày hai ngày, một tháng hay hai tháng, mà là phải qua một đời.

Vậy nên về mặt ăn uống, nhà ở, phải tính toán kỹ lưỡng mới được.

Dĩ nhiên là Diệp Sở Sở biết mẹ chồng cô là vì muốn tốt cho hai vợ chồng cô, nên cô vô cùng kiên nhẫn, nghiêm túc nghe mẹ chồng cô nói.

Nhưng thật lòng mà nói, cô thật sự không cảm thấy bản thân tiêu xài hoang phí.

Ăn một chút mì sợi, bánh bao thì là tiêu xài hoang phí sao? Nhưng cô biết bản thân cô và mẹ chồng cô có sự cách biệt về thế hệ, cho nên mẹ chồng có nói gì thì cô cũng đều nghe theo.

Hơn nữa cô cũng có tính toán, trực tiếp đổ lên người Văn Thao nhà cô.

Cô bảo Văn Thao cũng không dễ dàng gì, nói hắn là người đứng đầu căn nhà, dĩ nhiên là cô phải cho hắn ăn nhiều hơn một chút để bồi bổ.

Mẹ chồng cô thấy cô với ánh mắt rất hài lòng, sau đó cô còn bày tỏ là sau này sẽ tính toán thật kỹ lưỡng, nhưng mà Văn Thao tiêu tiền có hơi nhiều, chỉ sợ là hắn sẽ không nghe cô.

Mà cô lại là con dâu, nơi nào tốt cùng đứng đầu một nhà hướng về phía sang nha?

Cô mẹ chồng lại cảm thấy rất hài lòng với cô, sau đó bà tiếp tục khích lệ cô không thể cứ thuận theo Văn Thao, bản thân cô cũng phải cứng rắn mới được.

Cô vội nói cô không cứng rắn nổi, bởi vì cứ thấy Văn Thao nhà cô là cô lại lập tức mềm lòng, cuối cùng cô mẹ chồng cô cũng không còn cách nào khác, bà bảo cô quá mềm lòng, sau này cô tới quan sát Văn Thao, không để hắn xài tiền bậy!

Vì vậy sau khi Diệp Sở Sở nghe một người chị cùng quê nói Triệu Văn Thao tiêu chín mươi đồng để mua một chiếc xe đạp, trên mặt của Diệp Sở Sở lập tức lộ ra vẻ mất mác.

“Cuộc sống này…” Cuộc sống này khó có thể tốt lên được, Diệp Sở Sở không nói ra những lời này, nhưng từ cái dáng vẻ bất lực và tiếng thở dài thật sâu của cô, người chị truyền tin có thể nhận ra được.

Hạ Tùng Chi vội vàng an ủi cô: “Không lẽ là chú sáu, chú ấy có dự định gì sao? Chị đừng lo, em thấy chú ấy không phải là người làm mà không có tính toán trước!”

Chị gái truyền tin là vợ của lão tam họ Vương lão, trong thôn cô ta nổi tiếng là nhiều chuyện, cô ta nói: “Tính toán ở đâu ra vậy? Một chút tính toán cũng chẳng có, bảo là muốn đi vào trong thành phố để buôn bán, hỏi cậu ta có kiếm được tiền không? Có bán được không? Cậu ta đều trả lời không biết, cậu ta còn chưa từng đi bán thì sao biết kiếm tiền được? Đã không biết kiếm tiền, không kiếm tiền mà còn đi mua xe đạp, nếu không thể kiếm được tiền, thì chín mươi đồng kia coi như mất rồi!”

“Nào có phải là tiêu xài uổng phí, này không phải là có xe đạp sao.”Hạ Tùng Chi nói.

“Chín mươi đồng làm được biết bao nhiêu việc? Cậu ta trực tiếp dùng để mua xe đạp, mua cũng không dùng được, không phải tiêu xài uổng phí thì là gì?” Vợ của lão tam họ Vương nói.

“Tôi đi về trước đây.” Diệp Sở Sở cầm cái giỏ đựng kim chỉ may vá lên.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được là cô đang không vui, vợ của lão tam họ Vương xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, nói: “Vợ Văn Thao, cô nên nghe tôi, quay về nhớ cãi nhau với cậu ta đấy, cô không thể mềm yếu như vậy được, lúc mới vừa gả tới đó, tôi thấy cô tốt lắm, sao nay cô lại càng ngày càng mềm yếu rồi? Cậu ta không tính sẵn như vậy, mới ra ở riêng mà đã lập tức tiêu tiền như nước, cô phải cứng rắn, hung hăng cãi nhau với cậu ta mấy lần, nếu không thì sau này ai là người có tiếng nói trong nhà?”

“Cô nói thế là đủ rồi, còn gây cái gì mà gây?” Hạ Tùng Chi đứng ra ngăn cản.

Cô ấy và Diệp Sở Sở đều là người mới được gả tới, tháng này kinh nguyệt của cô chưa tới, đoán chắc là đang mang bầu, bởi vì vụ mùa thu hoạch tháng trước, Triệu Văn Chí quay về phụ giúp, tất nhiên là hai vợ chồng có khá nhiều vấn đề.

Nhưng khi hai người họ vừa trò chuyện với nhau, ngay đúng tháng này, kinh nguyệt của Diệp Sở Sở lại tới đúng lúc.

Dù đã lấy chồng được gần nửa năm, nhưng vẫn chẳng có tin tức nào, khó tránh khỏi việc con dâu mới thiếu tự tin, nào dám gây gổ với Triệu Văn Thao?

Nghĩ như vậy, Hạ Tùng Chi cảm thấy Diệp Sở Sở thật đáng thương, một cô gái tốt như vậy mà lại một mực gả cho Triệu Văn Thao.

Chờ đến khi Văn Chí nhà cô ấy trở về, cô ấy phải nói chuyện với anh ấy thật rõ ràng, để anh ấy đi theo Triệu Văn Thao, nói chuyện một chút mới được!

Muốn đến đây, Hạ Tùng Chi lại cảm thấy bản thân cô ấy thật may mắn khi gả cho Văn Chí nhà cô ấy, cô ấy cũng chẳng cần phải bận tâm đến việc gì cả.

Tiền lương mỗi tháng cũng đều là cô ấy giữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.