Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 351: Sống Lại Làm Giàu - Chương 351 Chính là vì ăn



Cơm từ gạo và cơm từ gạo kê không giống nhau, gạo kê sôi thì sẽ nát sẽ nhào, gạo thì thời gian lâu hơn một chút. Diệp Sở Sở vừa thổi cơm, vừa xử lý đồ ăn, suy nghĩ đến việc Triệu Văn Thao ở bên ngoài ăn uống không có quy luật nên làm toàn là những món thanh đạm, tổng cộng sáu món.

Lúc Triệu Văn Thao tắm, con khỉ nhỏ chui vào. Vừa rồi quá nhiều người nên nó không dám đến gần Triệu Văn Thao, lúc này mới có thể gần gủi một lúc.

Đáng tiếc loại gần gũi này nhất định chính là tai nạn.

“Con khỉ đáng chết này! Không được đạp nước!” Triệu Văn Thao la to.

“Chít chít chít chít!”

Một người một khỉ ở bên trong không biết làm cái gì mà ầm ĩ cả lên, nghe vào vô cùng náo nhiệt.

“Anh cũng tắm cho nó một cái đi, em đun thêm một nồi nước cho cả hai.” Diệp Sở Sở nói: “Nó cũng bẩn lắm rồi!”

“Được!” Triệu Văn Thao nói rồi tiếp tục hô: “Con khỉ đáng chết, mày chạy đàng nào!”

“Chít chít!”

“Mày không muốn tắm đúng không? Không muốn tắm cũng phải tắm!”

“Chít chít!”

“Kháng nghị cũng vô dụng!”

“Tài Tài tắm đi, không tắm thì không được ăn cơm đâu!” Diệp Sở Sở hô một tiếng.

Mẹ Triệu nghe mà hết sức cạn lời, không nhịn được cao giọng nói: “Văn Thao à, con cẩn thận đấy, chớ để cho khỉ cào con!”

“Nó muốn cào con thì con sẽ hầm nó ăn!” Triệu Văn Thao nói: “Đang muốn ăn đầu khỉ lắm đây ạ!”

“Chít chít chít!” Khỉ nhỏ kêu loạn một trận.

“Được rồi được rồi, không ăn mày, mày đàng hoàng tắm cho tao đê!”

Tiểu Bạch Dương nghe thấy thì hưng phấn muốn đi đến đó. Mẹ Triệu vội vàng dỗ cậu: “Tiểu Bạch Dương, chúng ta không cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta vào trong phòng xem tranh.”

“Tài, Tài!” Tiểu Bạch Dương bất ra một một chữ độc nhất.

“Được rồi Tài Tài tắm rửa xong thì sẽ ra thôi, Tiểu Bạch Dương nghe lời.”

“Cha!”

“Cha cũng đang tắm rồi! Đợi lát nữa trở lại sẽ ôm Tiểu Bạch Dương đấy.” Mẹ Triệu khuyên can mãi mới khiến Tiểu Bạch Dương yên lòng được.

Triệu Văn Thao tắm rửa xong cho khỉ nhỏ thì lau khô sạch sẽ rồi lại dùng máy sấy làm khô bộ lông.

Nói ra thì cái máy sấy này là của Chu Mẫn dùng để sấy tóc đấy, lúc đi đã cho Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở không thích dùng máy sấy để sấy tóc, bây giờ bèn dành riêng cho khỉ nhỏ.

“Mày xem mày hạnh phúc biết bao, tắm xong còn phải hong khô cho mày, tao còn không được ai làm khô đây này!” Triệu Văn Thao vừa sấy cho khỉ nhỏ vừa nói: “Không phải là kiếp trước tao mắc nợ gì mày để kiếp này phải hầu hạ mày như thế đấy chứ? Không biết tao già rồi mày có thể hầu hạ tao như vậy hay không!”

“Chít chít chít!” Khỉ nhỏ thỉnh thoảng đáp lại.

Diệp Sở Sở ở ngoài cửa nghe Triệu Văn Thao nói như vậy thì cười ra tiếng: “Yên tâm đi, con trai khỉ của anh khẳng định sẽ nuôi anh khi về già, đến lúc đó sẽ cõng anh lên trên núi, treo ở trên cây ăn táo hồng!”

Triệu Văn Thao cười nói: “Vậy hay là thôi đi, anh còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”

Làm khô tóc cho khỉ nhỏ xong, Triệu Văn Thao vỗ vỗ mông khỉ của nó: “Được rồi, cuốn xéo đi!”

Khỉ nhỏ như thể cuối cùng cũng được tự do, chạy đi ngay tức khắc!

Diệp Sở Sở không nhịn được cười: “Lần sau anh mà trở về thì nó sẽ không tìm anh nữa đâu!”

“Không tìm anh thì càng tốt.” Triệu Văn Thao nói: “Cái con khỉ này, tắm rửa cho nó quả thực như đi đánh trận!”

“Anh mau tắm đi thôi, tắm xong thì tranh thủ đi ăn cơm, đợi lát nữa anh sẽ dọn dẹp.”

“Không cần, anh dọn dẹp xong rồi sẽ ăn.”

Triệu Văn Thao lại cọ rửa hai lần cho mình, mặc quần áo xong thì quần áo được ngâm nước cũng đã được rồi bèn dùng ván vò quần áo để chà xát, qua hai lần nước thì bưng ra đi phơi khô, trở lại thỉ xử lý nước bẩn và mặt đất sạch sẽ.

Hắn chân dài tay dài nên rất nhanh đã làm xong. Diệp Sở Sở thấy thế thì liên tục khen chồng giỏi giang.

“Lần sau không ngừng cố gắng nhé.” Diệp Sở Sở vỗ vỗ mặt của hắn.

Triệu Văn Thao ôm nàng: “Vâng thưa vợ, nhất định không ngừng cố gắng nhưng em cũng phải không ngừng cố gắng đấy!”

Giọng nói ám muội, ánh mắt dịu dàng.

“Mau vào ăn cơm đi! Mẹ còn ở đây đấy!” Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái rồi đẩy hắn ra.

Triệu Văn Thao tiếc nuối buông tay ra, bưng đồ ăn vào nhà đùa con trai: “Tiểu Bạch Dương có nhớ cha không?”

Đồ ăn được bưng lên, mẹ Triệu trông thấy hạt cơm gạo tẻ trắng bóng thì cảm khái nói: “Đã bao nhiêu năm không được thấy cơm gạo tẻ rồi.”

Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: “Mẹ ơi, chúng ta từng ăn cơm gạo tẻ ạ? Làm sao mà con lại không nhớ thế?”

“Từng ăn một lần rồi. Con quên rồi à? Có một năm một người bạn của cha con cho ông ấy mấy lạng gạo, trở về trộn chung với gạo kê mà ăn, các con đều chọn hạt gạo mà ăn đấy.” mẹ Triệu nói.

Triệu Văn Thao không nhớ ra: “Chọn hạt gạo mà ăn, nghe thật là đáng thương!”

“Còn không phải sao? Khi đó chỗ này của chúng ta nào được trông thấy gạo chứ, ngay cả bột mì cũng rất ít thấy!”

Diệp Sở Sở nói: “Mẹ không nói thì con vẫn không nhận ra, bây giờ vừa nói tới mới phát giác được cuộc sống lúc này thực sự đã khấm khá rồi!”

“Khấm khá như rơi vào trong hang phúc rồi ấy!” Mẹ Triệu nói rồi cầm lên bát, ăn miếng cơm tẻ rồi gật đầu nói: “Ừm, cơm tẻ này thật là ngon!”

“Mẹ ơi, cái này là gạo mà năm nay mới thu hoạch đấy, cũng giống như gạo kê của chúng ta, ngon hơn so với gạo cũ.” Triệu Văn Thao nói: “Con để lại hai bao, đợi ngày mai con sẽ đưa cái bao đó đến chỗ mẹ để mẹ ăn với cha con.”

“Cái này đắt thế mà con còn giữ lại hai bao, bán lấy tiền thì tốt biết bao!” Mẹ Triệu nói: “Cha mẹ ăn gì mà không được.”

“Mẹ, con đi buôn bán gạo chủ yếu là để ăn, kiếm tiền là thứ yếu thôi.” Triệu Văn Thao nói: “Mua ở chợ đắt không nói, còn không mua được gạo mới thực sự, con cũng không biết gạo mới hay cũ. Con nghe người ta nói rồi, bọn họ có trộn gạo cũ và gạo mới chung với nhau, mẹ nói xem thế thì ai mà nhìn ra được chứ? Thế là còn tốt đấy, còn có gạo cũ không biết bao nhiêu năm lại được xát một lần nữa, nhìn như thể gạo mới vậy nhưng không hề có chút dinh dưỡng nào! Lúc con đến Bàn Cẩm mua gạo đã hỏi những người trồng lúc ở đó rồi, người ta nói hạt thóc này không thể xát quá nhỏ, phải to một chút thì mới tốt đối với thân thể, có điều cảm giác sẽ hơi thô nên bán ra bên ngoài đều là hạt gạo nhỏ và dài, nhà bọn họ chưa bao giờ ăn, chỉ ăn gạo do chính mình xát.”

“Thật sao, còn chú ý như vậy cơ á?” Diệp Sở Sở kinh ngạc.

“Còn không phải sao? Nếu như con không hỏi cũng không biết được, những thứ này chỉ có người trồng lúa cả đời mới có thể biết thôi, những kẻ bán gạo chẳng hiểu gì sất, chỉ biết bịp bợm!” Triệu Văn Thao nói: “Cho nên muốn ăn gì thì phải tự mình đến nơi sản xuất để mua thì ăn mới yên tâm!”

Triệu Văn Thao làm ăn buôn bán ở bên ngoài lâu như vậy, không nói đến chuyện tứ gì cũng đều đã trông thấy, nhưng cũng không xê xích gì nhiều. Còn có một vài thương gia thì rất thất đức, chuyện gì cũng có thể lừa gạt!

Mẹ Triệu bất đắc dĩ nói: “Văn Thao à, nếu như người ta biết con buôn bán gạo chỉ vì ăn thì không biết sẽ nói con như thế nào nữa!”

Triệu Văn Thao cười nói: “Mẹ ơi, con người sống cả đời không phải là vì ăn đấy sao? Con chỉ muốn ăn mà yên tâm hơn, người khác thích nói gì thì cứ nói thôi!”

“Thì ra gạo và gạo kê của chúng ta đều giống nhau, cũng phải to một chút mới tốt.” Diệp Sở Sở nói: “Em còn tưởng rằng gạo càng nhỏ càng mảnh thì càng tốt đấy.”

“Đó là lúc này, ăn no rồi mới nói như vậy.” Mẹ Triệu nói: “Khi đó cha mẹ trấu cũng không có mà ăn, càng chưa nói đến gạo nhỏ mảnh! Hơn nữa, gạo mà được xát càng cẩn thận thì lại càng lãng phí, vẫn là to mới tốt.”

Triệu Văn Thao nói: “Lần này đi quá gấp, cũng là lần đầu tiên nữa nên không có kinh nghiệm. Trước khi đi con mới biết còn có gạo lức, thứ kia ăn mới tốt, lần sau con sẽ mua một ít!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.