Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 364: Sống Lại Làm Giàu - Chương 364 Thực sự đi thủ đô



"Nói như vậy anh tư đã đi thủ đô?" Diệp Sở Sở lấy khan mặt đưa cho chồng mình nói.

"Nếu anh ấy muốn vào Nam phải đi thủ đô, nơi khác hẳn là anh ấy sẽ không đi. Anh Trần nói, anh tư tìm việc làm ở trong thành phố cũng không chừng, anh ấy đã đồng ý với anh, đến nơi dỡ hàng nhìn xem có thể tìm được anh tư hay không, anh tư tìm việc thì cũng chỉ có thể tìm những việc như vậy thôi." Triệu Văn Thao nói.

"Chị tư hôm nay đến đây." Diệp Sở Sở nói: "Em nói với chị ấy anh tư sẽ liên hệ với mình, kêu chị ấy chờ xem."

"Hiện tại chỉ có thể chờ."

Triệu Văn Thao chạy một ngày mỏi mệt không chịu được, chủ yếu là nản lòng, tìm quan hệ khắp nơi, người nào nên hỏi cũng đã hỏi, nơi nên đi cũng đã đi, không tìm được người vậy thì chỉ có thể chờ.

"Chị tư nói hiện tại chị dâu hai đang ở với chị ấy, nếu anh tư không trở lại, vậy về sau thế nào được?" Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao nói: "Kêu Đại Nha đi tới ở với chị tư thôi, chứ có thể làm sao được, ai cũng không biết anh tư sẽ về nhà lúc nào."

"Mẹ bên kia?" Diệp Sở Sở rất lo lắng cho mẹ chồng.

"Anh ba nói rồi, ngày mai anh sẽ qua đó ăn cơm." Triệu Văn Thao thật sự mệt mỏi vô cùng, không muốn nghĩ ngợi thêm chút nào nữa.

"Được, ăn xong rồi anh mau ngủ đi." Diệp Sở Sở đi dọn đồ ăn lên.

Mẹ Triệu và cha Triệu biết anh tư đã bỏ đi, nghe anh ba Triệu nói, hai vợ chồng đều có chút giật mình, thật sự không nghĩ tới anh tư sẽ bỏ nhà ra đi!

Tam Nha Tứ Nha đã ngủ, bọn họ lại ngủ không được.

"Này, lão Tứ sẽ không sao chứ?" Mẹ Triệu nhịn không được nói.

"Có chuyện hay không thì thế nào?" Cha Triệu nói: "Vốn nghĩ đến nó là bớt lo nhất, kết quả nó còn bỏ nhà ra đi, người cũng đã trưởng thành, thật sự là có lớn mà không có khôn!"

"Chuyện này sao lại trách thằng tư? Còn không phải do người vợ kia của nó à!" Mẹ Triệu lại bênh con trai: "Nếu như vợ nó mà tốt, thằng tư cũng không có thể như vậy, ông cũng không nhìn xem, ồn ào ngày đó cũng là nó gây sư, ai, sớm biết như vậy, năm đó không nên lấy người vợ này cho nó!"

"Bà nói mấy thứ vô dụng này làm gì, còn năm đó không nên cưới người vợ này, giờ nói thế thì có ích gì!" Cha Triệu nói: "Bà cũng đừng suy nghĩ nhiều, người cũng đã lớn như vậy, không có việc gì đâu."

Mẹ Triệu cũng tự an ủi mình như vậy, tuy thế nhưng mẹ Triệu sao có thể thật sự yên tâm, thở dài thở ngắn không ngừng.

Ngày hôm sau, ông Triệu nghe xong lời của cha Triệu, nói: "Lo cái gì mà lo, cũng không phải thằng nhóc ba tuổi! Đường đường là một người đàn ông, đi ra ngoài trải nghiệm cũng tốt hơn so với ru rú ở trong nhà, cho dù là không làm được gì ra trò, nhưng lại được thêm kiến thức cũng không tồi!"

Cha Triệu cùng mẹ Triệu nghe xong âm thầm cười khổ, còn đi trải nghiệm gì chứ, như lão Tứ vậy thì trưởng thành thế nào, nếu là Triệu Văn Thao còn có thể có hi vọng.

Ăn xong bữa sáng, Triệu Văn Thao đến đây, hai lão vội vàng chạy tới hỏi tin tức của anh tư, ngày hôm qua anh ba Triệu nói Triệu Văn Thao đi vào thành phố hỏi thăm.

Triệu Văn Thao nói sơ qua tình huống: "Cha, mẹ, hai người đừng lo lắng, lo lắng cũng vô dụng, hiện tại chỉ có thể chờ anh tư liê lạc với chúng ta thôi."

"Nó sẽ liên lạc?" Cha Triệu nói.

"Chắc chắn sẽ gọi." Triệu Văn Thao nói: "Lúc anh ấy đi không nói đi đâu là sợ chúng ta ngăn cản, bây giờ anh ấy đã ra ngoài đươc rồi, chúng ta cũng không thể ngăn anh ấy được nữa, anh ấy còn không chịu gọi điện báo bình an đến trong nhà sao, cũng không phải là anh ấy đi rồi sẽ không trở lại."

"Như thế." Mẹ Triệu nói: "Nếu như con nói đi thủ đô, hiện tại hẳn là nó đã tới rồi chứ? Vậy sao vẫn chưa thấy gọi điện thoại?"

Trang trại thỏ cũng có điện thoại, ngay tại trong nhà của cha Triệu mẹ Triệu cũng có, anh tư Triệu đều nhớ mấy số điện thoại này.

Cho dù không có gọi đến đây, có gọi cho nhà Triệu Văn Thao, Diệp Sở Sở nghe máy cũng sẽ gọi đến trang trại thỏ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin gì.

Triệu Văn Thao nói: "Con cũng không rõ thời gian, nếu ngồi chuyến xe buổi chiều cùng ngày, vậy thì lúc này hẳn là tới rồi, từ từ đi."

Mẹ Triệu nói: "Vậy từ từ đi, mẹ đi chuẩn bị cơm trưa đã."

Cho dù có làm chút việc cho khuây khỏa, nhưng mẹ Triệu vẫn lo chịu không nổi.

"Cha đi xem trang trại thỏ." Cha Triệu cũng vậy, ngồi chờ rất nóng lòng, đứng dậy rời đi.

Triệu Văn Thao cũng không cầm điện thoại đứng dậy nhìn trang trại thỏ của anh ba Triệu.

Phương án mà Diệp Sở Sở thiết kế rất tốt, hiện tại đang thực thi, phường đậu hủ của anh ba Triệu đang ở làm móng, lại nhìn thấy anh ba Triệu đang đến đây.

"Lão lục, chú hỏi thăm thế nào rồi? Tối hôm qua vốn muốn đi tìm chú, nhưng xử lí xong việc rồi thì trễ quá nên không đi." Anh ba Triệu thở hồng hộc nói.

Triệu Văn Thao nói hết tin tức mà hắn hỏi thăm được cho anh ta nghe: "Anh ấy muốn vào Nam cũng phải chuyển xe ở thủ đô, em cũng đã nói với vợ chồng anh vợ rồi, nếu anh tư gọi điện thoại cho họ, thì nhờ bọn họ giữ người lại."

Anh ba Triệu thở dài: "Chú ấy biết số điện thoại không?"

"Hẳn là biết." Không biết cũng không có cách nào, Triệu Văn Thao nghĩ thầm.

Tin tức về anh tư vẫn do Diệp Sở Sở nói trước.

Lúc tới giữa trưa, Diệp Sở Sở chuẩn bị nấu cơm, điện thoại vang lên, Tiểu Bạch Dương thực hưng phấn, kêu mẹ mẹ muốn đi nhận, Diệp Sở Sở cũng có chút kích động, ôm thằng bé rồi nhận nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của Diệp Minh Bắc.

"Sở Sở, anh tư của em goi điện thoại cho bọn anh!"

Diệp Sở Sở kích động lập tức nói: "Anh ấy thực sự đi thủ đô! Bây giờ anh ấy đang ở cạnh các anh à?"

"Không có, bọn anh cũng chỉ mới nhận được điện thoại của anh ta thôi, anh định chạy qua đó đón anh ta, bây giờ anh ta đang đồn công an ở nhà ga." Diệp Minh Bắc ở đầu dây bên kia vừa nói vừa chuẩn bị mấy đồ cần thiết.

"Đồn công an, anh ấy sao vậy?" Diệp Sở Sở bắt đầu lo lắng.

"Nói là làm mất tiền, còn chuyện cụ thể thế nào thì anh không biết, anh đi đã, đợi anh về rồi gọi điện thoại cho em, em nói cho người trong nhà một tiếng, đừng lo lắng." Diệp Minh Bắc nói.

"Được được, anh mau đi đi, anh ba, anh phải giữ lại anh ấy đó, đừng để anh ấy đi chỗ khác nữa." Diệp Sở Sở vội dặn dò nói.

"Anh biết, em yên tâm đi." Diệp Minh Bắc cúp điện thoại.

Diệp Sở Sở thở dài một hơi, cuối cùng cũng có tin tức, cô cầm lấy điện thoại, Tiểu Bạch Dương không hài lòng, muốn đi lấy.

"Tiểu Bạch Dương ngoan, đừng nhúc nhích."

Diệp Sở Sở bế thằng bé ngồi lên đùi, một tay ôm lấy thằng bé, đồng thời một tay kia cầm điện thoại gọi điện thoại đến trang trại thỏ.

Đã sắp tới giữa trưa, cha Triệu, Triệu Văn Thao, anh ba Triệu, đều vào nhà chờ ăn cơm, lúc này điện thoại vang lên, Triệu Văn Thao vội vã chạy qua nhận: "A lô! Em là Triệu Văn Thao, là anh tư đúng không?"

Lúc này điện thoại còn vẫn chưa có chức năng hiện số lên, cho nên Triệu Văn Thao cũng không biết đối phương là ai.

"Là em." Diệp Sở Sở nói: "Vừa rồi anh ba gọi điện tới, anh tư đi thủ đô, đã liên lạc cùng với anh ấy."

"Phải không, vậy thì thật sự là quá tốt!" Triệu Văn Thao lúc này cũng đã yên tâm hơn: "Tại sao anh tư lại không gọi điện thoại về trang trại thỏ chứ?"

Diệp Sở Sở nói: "Anh ba nói anh tư làm mất tiền, đang ở đồn công an, anh ấy đi đón người, chờ đón được người về rồi gọi điện thoại."

Triệu Văn Thao sửng sốt: "Được, anh đã biết, nếu như anh ấy gọi điện thoại đến trong nhà, em kêu anh ấy gọi một cuộc đến bên trang trại thỏ đi, cha mẹ đều rất lo lắng."

"Em biết rồi."

Triệu Văn Thao cúp điện thoại nói: "Anh tư ở thủ đô liên lạc với anh vợ, anh ấy đang đi đón người, chờ khi đón được người rồi thì sẽ gọi điện cho chúng ta."

Cha Triệu mẹ Triệu đều thở phào nhẹ nhõm, có tin tức là tốt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.