Chị ba bước lên nhìn tuyết, quá lớn, vẫn còn đang rơi. Vừa nằm xuống thì chợt nhớ con còn phải đến trường, vội vàng đẩy hai đứa con một cái: “Tuyết rơi rồi, các con đến trường như thế nào?”
Chị ba “ồ” một tiếng, lòng thả lỏng, thấy anh ba còn khoác áo đứng ở cửa sổ nhìn, bèn nói: “Tuyết rơi cũng không thể làm đậu hũ nữa. Anh còn nhìn gì nữa, ngủ thêm một giấc đi.”
Anh ba tức giận nói: “Em cho là anh vô tâm vô lo giống như em sao? Lại còn ngủ, anh ngủ được à!”
Chị ta nói: “Vậy anh cứ nhìn đi, tốt nhất là có thể nhìn ra được đậu hũ ấy.”
Chị ba nói xong, đổi tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Anh ba tức giận hầm hừ, nói: “Người vô tâm vô lo, trẻ con cũng vô ưu vô tư!”
Chỉ có mình anh ta quan tâm để ý, nhưng cuối cùng cũng nằm lại ổ chăn.
Chị hai dậy sớm, còn chưa đẩy cửa, vừa liếc nhìn đã biết tuyết rơi, vẫn còn đang rơi và vẫn lớn lắm, bèn vội vàng kêu anh hai dậy quét tuyết.
Anh hai mặc quần áo đi ra nhìn, tuyết rơi nhiều quá!
Anh ta vui vẻ, nói: “Năm nay lại là một mùa bội thu!”
Tiếp đó cầm cái xẻng lên xúc tuyết ngay cửa phòng, thông thẳng tới cửa lớn và làm một con đường nhỏ tới chuồng gia súc, nhưng con đường vừa được dọn sạch rất nhanh đã bị tuyết lắp lên, như vậy cũng chỉ có thể chờ tuyết ngừng rồi tính, anh hai vào nhà.
Chị hai đang nấu cơm, nói: “May là đêm qua em đã ôm củi về, nếu không tuyết rơi lớn thế này củi sẽ bị ướt hết.”
Anh hai nói: “Tuyết rơi lớn thế này, chắc chắn đường sẽ bị chặn, không thể đi làm đậu hũ rồi, em còn làm cơm sớm vậy làm gì.”
Chị hai nói: “Sớm muộn gì cũng phải làm, ăn sớm cho gọn. Đường đến trang trại thỏ thì soa?”
Tuy bọn họ đến phường đậu hũ của anh ba làm việc nhưng vẫn theo thói quen nói là đến trang trại thỏ.
Anh hai đáp: “Đợi tuyết ngừng thì xúc tuyết dọn đường, nếu không tuyết rơi lớn vậy có khả năng không đi được đâu.”
Chị ba làm cơm rất thuần thục: tô mì nóng, trứng gà luộc, ngay cả súp, cơm và rau cũng mang ra hết. Chị ta lại ướp gia vị cải trắng mặn, dưa muối chua và bưng lên, thức ăn thế này ở nông thôn đã là rất tốt rồi.
Ba đứa bé nghe mùi thơm thức, nhìn qua là mì sợi làm từ bột mì đều rất vui.
Anh hai nói: “Hôm nay các con nghỉ, đợi khi tuyết ngừng thì đi quét tuyết với cha.”
Ba đứa bé nhét đầy miệng đáp lại. Trong suy nghĩ của bọn nó, quét tuyết chẳng khác nào là vui chơi, ném tuyết và đắp người tuyết cùng với lăn trong tuyết, có lẽ rất vui!
Anh ba nằm đến bảy giờ, rốt cuộc đã không nằm được nữa, thức dậy quét dọn tuyết, kêu chị ba nấu cơm, đợi lát nữa nếu tuyết ngừng thì làm đậu hũ.
Trong lòng chị ba thầm nhủ cho dù là tuyết ngưng rồi thì đường đến trang trại thỏ cũng chưa thông, đi kiểu gì tới làm đậu hũ được, thế nhưng chị ta không muốn nói. Chị ta thức dậy nấu cơm, cháo gạo kê, bánh ngô, dưa muối sợi, cải trắng mặn. Lúc ăn cơm anh ba cũng nói với con như anh hai, đợi tuyết ngừng thì cùng cha đi dọn tuyết.
Nhị Nha nói: “Con còn phải làm bài tập nữa.”
Mã Đản nói: “Con cũng phải làm bài tập nữa."
Anh ba tức giận nói: “Bọn nhóc bây, mới gọi bọn bây làm việc là làm bài tập, làm gì có nhiều bài tập vậy chứ!”
Mã Đản nói: “Chú út nói thi được “100 điểm hết” là thưởng, bây giờ cộng thêm quét tuyết cha vẫn không thưởng!”
Nhị Nha không nói chuyện, nhưng ý rất rõ ràng, cũng nghĩ như vậy.
Chị ba nói: “Em với anh đi dọn tuyết, để con học bài đi. Tương lai nếu bọn nó cũng thi lên đại học giống chị ba của thím sáu thì cái đó tốt hơn quét tuyết rất nhiều.”
Anh ba thấy chị ba nói cũng đúng, mình đi sớm về tối để làm việc vì cái gì? Không phải vì tương lai con cái sẽ không làm công việc đi sớm về tối sao? Làm sinh viên cũng tốt, người tri thức không cần làm việc, còn rất nở mặt. Ừ, cái này không tồi!
Anh ta nói: “Được, vậy các con phải học hành chăm chỉ. Nếu các con thi lên đại học thì cha sẽ thưởng cho.”
Mã Đản khinh bỉ: “Cha, cha keo kiệt quá, thi đại học biết chừng nào mới thi. Sao không nói cuối kỳ này thi thử lên đại học rồi thưởng đi!”
Chị ba nói: “Đúng vậy, phải bao nhiêu năm nữa mới thi đại học chứ!”
Anh ba cũng biết nói thi đại học thì có hơi xa, bèn nói: “Được, ở lần cuối kỳ này nếu các con được “song bách” thì cha sẽ thưởng cho các con.”
Nhị Nha vội nói: "Cha, cha thưởng cái gì?"
Anh ba giữ lại trong đầu, không nói liền: “Cái này... đến lúc đó hãy nói.”
Mã Đản nói: “Không được mua viết chì để bịp bọn con!”
Anh ba lẽ thẳng khí hùng mà nói: “Tại sao mua viết chì là gạt con! Đó là động lực cho con học tốt hơn đó!”
Mã Đan: “Biết ngay sẽ tìm lý do cho bản thân mà.”
Anh ba dựng râu trừng mắt, bảo: “Nhóc con, con ăn nói với cha kiểu gì thế!”
Chị ba nói: “Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi, ăn cơm tối xong còn phải thu dọn tuyết nữa!”
Anh ta nói: “Đều do em nuông chiều đó!”
Anh ba nói, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Bên Triệu Văn Thao nằm mãi tới tám giờ mới dậy, hắn nói: “Vợ, chúng ta làm sủi cảo ăn đi.”
Diệp Sở Sở ngáp một cái: "Được, anh dẫn Tiểu Bạch Dương đi tiểu đi, dọn dẹp chút tuyết nữa. Em đi làm nhân bánh.”
Hắn đáp: “Được, con trai dậy đi xì xì nè!”
Triệu Văn Thao móc Tiểu Bạch Dương từ trong chăn ra, mặc quần áo rồi đi tiểu, sau đó mang xẻng theo đi ra ngoài thu dọn tuyết.
Diệp Sở Sở hô: “Nó mặc quần dài đấy, đừng để ngồi trong tuyết, sẽ cảm lạnh!”
Hắn đáp: “Biết rồi!”
Triệu Văn Thao nói xong hô: "Tiểu Bạch Dương, con đứng đấy chơi, không được ngồi!”
Kết quả Tiểu Bạch Dương trực tiếp nằm xuống, lăn qua lăn lại trong tuyết, còn cười khanh khách, khỉ con thấy vậy phấn khích và không biết nên làm gì, nó bèn làm cho tuyết và bụi cùng bay.
Hắn nói: “Tiểu Bạch Dương ơi!”
Triệu Văn Thao vui vẻ, mắt liếc cửa phòng, không thấy Diệp Sở Sở. An tâm cùng Tiểu Bạch Dương quậy phá trong tuyết, đến khi Diệp Sở Sở phát hiện thì hai người đã thành người tuyết rồi!
Diệp Sở Sở dùng cây chổi quét một lượt từ trên thân hai người: “Anh nhìn anh kìa, đã lớn vậy rồi còn thích chơi tuyết!”
Triệu Văn Thao nói, trong lòng tự nhủ, chính là lăn lộn trong tuyết: “Tiểu Bạch Dương thích chơi mà. Vợ, em yên tâm đi, anh trông nó mà, không để nó ngồi trên tuyết đâu.”
Diệp Sở Sở cũng lười so đo: "Được rồi, chúng ta gói sủi cảo đi. Nước canh nóng hổi, ăn ngon.”
Triệu Văn Thao nâng Tiểu Bạch Dương lên bay một cái: “Đi! Con trai, hôm nay chúng ta ăn sủi cảo nhé!”
Tiểu Bạch Dương vui vẻ cười ha ha.
Diệp Sở Sở nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực của Tiểu Bạch Dương, lắc đầu, đứa nhỏ này thích làm trò khùng điên với chồng mình.
Hai người cùng bắt tay làm, Tiểu Bạch Dương và khỉ con ở bên cạnh chơi bột mì. Rất nhanh sau đó đã gói xong sủi cảo, Diệp Sở Sở dùng hành băm để phi thơm nồi, thêm nước, đun lên và bỏ sủi cảo vào, đợi đến khi sủi cảo chín thì cắt đậu hũ, miến, cải trắng sợi, rong biển sợi bỏ vào. Một nồi sủi cảo thơm ngào ngạt ra đời.
Diệp Sở Sở không thích bỏ gia vị, mùi thơm lan tỏa đều là từ mùi thơm vốn có của các nguyên liệu nấu ăn. Tiểu Bạch Dương và khỉ con bị hấp dẫn, đều đòi ăn.
Triệu Văn Thao hôn Diệp Sở Sở một cái: “Vợ, em nấu cơm thật sự là càng ngày càng ngon!”
Diệp Sở Sở gắp sủi cảo, liếc hắn một cái: “Bớt bớt, cho dù ăn ngon thì em cũng không muốn nấu cơm mỗi ngày!”