Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 390: Sống Lại Làm Giàu - Chương 390 Rất im lặng



Triệu Văn Thao vừa rửa mặt xong, chuẩn bị ăn cơm, nhận được điện thoại thì sửng sốt, giọng nói này rất lạ lẫm: "Anh là ai?"

Chủ tiệm đưa điện thoại cho anh tư: “À, tôi là chủ điện thoại công cộng, có người tìm anh, là anh trai của anh. Này, anh nói chuyện đi.”

Anh tư nhanh chóng nhận, nói: “Sáu, là anh!”

Triệu Văn Thao lại càng hoảng sợ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nói: "Anh tư, anh sao vậy, sao đến điện thoại công cộng gọi điện thoại cho em?"

Hắn nói tiếp: “Để em gọi cho anh, gọi đường dài tốn tiền lắm.”

Anh tư vội nói: “Không cần, không cần đâu, anh có tiền, Tiểu Mã cho anh.”

Triệu Văn Thao vui vẻ: “Tiểu Mã cho anh phí điện thoại hả? Anh tư, quan hệ giữa hai người tốt vậy từ bao giờ thế?”

Aanh tư cười, nói: “Đây không phải tại ở bên ngoài sao? Chưa quen cuộc sống ở đây, thấy đồng hương là rất thân thiết rồi!”

Triệu Văn Thao hỏi thăm: “À đúng rồi! Anh tư, anh ở bên đó thế nào? Sống ổn không?”

Anh tư đáp: "Coi như cũng ổn, có ăn có uống có chỗ ở, có điều là tiền lương chưa phát. Vợ Minh Bắc nói phải cuối tháng mới phát. Dù sao anh cần cái gì thì ở đây cũng có, cũng không có chỗ tiêu tiền, chừng nào phát tiền cũng được, anh không vội."

Hắn bảo: “Vậy là được rồi, còn Tiểu Mã thì sao? Cậu ta cũng sống tốt chứ?”

Anh tư thở dài, nói: “Rất tốt, thằng nhóc đó càng ngày càng đẹp ra, có điều là gầy quá. Làm công việc đó cũng có chỗ khó, không được ăn cơm no, hầy!”

Triệu Văn Thao cười, nói: “Anh tư, ở bên ngoài kiếm tiền không dễ, anh đừng quan tâm cậu ta. Nếu cậu ta không chịu được đã làm công việc khác rồi, còn làm được là còn chịu được, chẳng những chịu được, còn rất bằng lòng làm."

Anh tư đáp: “Ừ, anh cũng nghĩ vậy. Em sáu, anh có chút chuyện muốn nói nhỏ với em.”

Anh tư thấy đã trôi qua mấy phút rồi, anh sợ Tiểu Mã đưa không đủ tiền nên vội chuyển chủ đề chính.

Triệu Văn Thao hỏi: “Chuyện gì anh?”

Triệu Văn Thao biết anh tư không có việc gì chắc chắn sẽ không gọi điện thoại, huống chi còn là dùng điện thoại công cộng. Cho dù là xài tiền của Tiểu Mã nhưng tiền ai mà không phải tiền, anh tư tuyệt đối sẽ không lãng phí.

Anh tư có chút khó khăn: “Cái này nói sao nhỉ? Hôm nay Tiểu Mã đã tới và nói với anh một chuyện.”

Triệu Văn Thao vội hỏi: “Ồ, cậu ta nói gì?”

Anh tư liền nói đơn giản lời của Tiểu Mã, bảo: “Em sáu, anh không chú ý nên anh không biết cậu ta nói thiệt hay giả, thế nhưng lỡ như là thật thì việc này không tốt lắm. Anh cũng không tiện nói gì nên mới nói với em, em xem có cần khuyên nhủ Minh Bắc không?”

Triệu Văn Thao tuyệt đối không nghĩ tới lại chính là Diệp Minh Bắc tìm thêm một người phụ nữ. Điều này.... điều này có thể sao!

Hắn không khỏi nhìn về phía vợ đang cho Tiểu Bạch Dương ăn cơm, ngoài miệng nói: “Anh tư, em cảm thấy việc này không giống thật lắm đâu. Ở ngoài làm việc, đàn ông phụ nữ giao tiếp còn nhiều hơn ở nông thôn, không thể bởi vì cái này mà nói người ta thế nọ, thế kia, anh thấy có đúng không?”

Diệp Sở Sở nghe thế, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Văn Thao, có chút khó hiểu.

Anh tư gật đầu, bảo: “Đúng, anh cũng là nghĩ như vậy, thế nhưng Tiểu Mã nói đâu ra đấy, còn bảo anh gọi điện thoại cho em, bảo em khuyên nhủ Minh Bắc.”

Triệu Văn Thao không hoài nghi lời anh tư nói chút nào, hắn hiểu rất rõ anh tư, chuyện nam nữ như kia anh tư sẽ không nghĩ ra được.

Triệu Văn Thao nói: “Vậy được rồi, để lát nữa em gọi điện thoại hỏi anh ta một chút. Anh tư, việc này anh đừng quan tâm nhiều, cũng đừng nói với người khác, nói với Tiểu Mã cũng chớ nói lung tung, không tốt."

Anh tư đương nhiên biết rõ tính nghiêm trọn của loại chuyện này, anh ta đáp: “Biết rồi, biết rồi.”

Triệu Văn Thao nói: “Vậy được rồi. Anh tư, còn chuyện gì nữa không? Không có chuyện gì nữa thì anh về sớm chút đi, đừng ở ngoài, trời đã tối rồi, lại còn rất lạnh nữa.”

Anh ta đáp: “Ừ, anh đi về đây, em cũng ngủ sớm chút nhé.”

Anh cúp điện thoại, thở dài một hơi, nghĩ thầm rằng hy vọng sẽ giống như em sáu nói, Tiểu Mã nghĩ sai rồi.

Triệu Văn Thao cúp điện thoại, Diệp Sở Sở vội hỏi: "Sao thế, xảy ra chuyện gì?"

Triệu Văn Thao di chuyển đến trước bàn, cầm đũa lên, nói: "Là chuyện của anh ba em.”

Diệp Sở Sở căng thẳng, bảo: “Anh ba em bị làm sao?”

Hắn đáp: “Không sao hết!”

Triệu Văn Thao cười, kể lại chuyện của anh tư một lần, bảo: “Em tin không?”

Diệp Sở Sở dứt khoát nói: “Em không tin! Anh ba của em vốn đâu phải loại người này!”

Triệu Văn Thao nói: “Đúng vậy, anh cũng biết anh ba không phải loại người như vậy.”

Cho dù là con người sẽ thay lòng nhưng cũng sẽ không lựa ngay lúc này mà thay lòng, trừ phi Diệp Minh Bắc là đồ ngu!

Hắn bôn ba ở ngoài mua bán đã thấy nhiều rồi, suy nghĩ sẽ không đơn giản như Diệp Sở Sở. Hắn biết ai cũng sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, tựa như câu nói này “đàn ông có tiền liền đồi bại”, câu này vẫn có đạo lý nhất định.

Chẳng qua cho dù Diệp Minh Bắc có đồi bại thì sẽ không sớm như vậy, ngay lúc đang dốc sức làm thì làm gì có tâm tư mà đi ngoại tình, cũng làm gì có thời gian.

Diệp Sở Sở bị chọc tức: “Tên Tiểu Mã kia sao có thể nói anh ba của em như thế chứ! Cậu ta đã làm tốt việc của mình chưa mà đi nhiều chuyện chuyện của anh ba của em!”

Triệu Văn Thao nói: “Cái đó không biết. Anh đoán có lẽ là anh ba của em nói chuyện gì đó với cô Trình, và Tiểu Mã tưởng là quan hệ đó đấy.”

Diệp Sở Sở vẫn tức giận đến bể phổi, nói: “Sao cậu ta không nhìn người khác mà chỉ nhìn chằm chằm vô anh ba của em chứ! Ăn của anh ba, chị ba em, uống cũng uống của anh ba, chị ba em. Thế mà còn bẫy người ta như thế, quả đúng là một kẻ đáng khinh!”

Triệu Văn Thao cười, nói: “Tiểu Mã quan tâm vậy là vì sợ không được ăn, không được uống nữa. Người ta có lòng tốt thôi.”

Diệp Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái: "Anh còn giúp cậu ta nói chuyện!"

Hắn đáp: “Anh nói đúng sự thật thôi, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho anh ba hỏi một chút."

Diệp Sở Sở nói: “Anh hỏi kiểu gì? Anh ba của em nhất định sẽ rất tức giận."

Hắn đáp: “Tức còn đỡ hơn mập mờ, anh ta không biết gì cả, nhưng chị ba em sẽ cho là anh ta lừa gạt, vậy thì tiêu rồi.”

Diệp Sở Sở cảm thấy chồng nói có lý, lập tức không nói gì nữa.

Triệu Văn Thao ăn cơm xong, nhìn đồng hồ, gọi điện thoại nhà cho Diệp Minh Bắc.

Diệp Minh Bắc nói chuyện, không nhịn được ngáp một cái: “Alo, Văn Thao, em chưa ngủ hả?”

Triệu Văn Thao nghe ra giọng nói của Diệp Minh Bắc mang theo sự mệt mỏi, hỏi: "Còn chưa ngủ, anh ba, anh có khỏe không? Nghe giọng anh rất mệt."

“Tuần lễ thời trang kết thúc, bây giờ là lúc bận rộn nhất. Em có việc gì?

Triệu Văn Thao cười, nói: “Em cũng không có chuyện gì. Chị ba em đâu rồi, cũng đang bận hả?”

Anh ta đáp: “Em ấy đang ở đằng kia xem đơn đặt hàng. Em tìm em ấy hả?”

Hắn nói: “Em không tìm chị ta, em tìm anh.”

Triệu Văn Thao không nói nhảm nữa, nói chuyện đó

Diệp Minh Bắc tức giận nói không nên lời, tức giận nói: "Cái này... cái này là chuyện gì thế!”

Triệu Văn Thao cười: “Anh ba, anh tạm đừng tức giận. Tiểu Mã chỉ sợ mất chén cơm nên suy nghĩ nhiều thôi. Lát nữa anh dạy dỗ, chỉnh đốn cậu ta lại!”

Anh ta nói: “Anh biết rồi.”

Triệu Văn Thao nói đùa, nói: “Còn nữa, anh ba, anh đừng trách em nói nhiều. Tiểu Mã nhìn lầm thì không sao chứ anh đừng để chị ba em nhìn lầm, vậy chuyện của anh sẽ lớn hơn nữa.”

Diệp Minh Bắc buồn cười nói: "Thằng nhóc em nói chuyện càng ngày càng giỏi đó! Được rồi, anh biết rồi." Sau đó cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.