Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 66: Sống Lại Làm Giàu - Chương 66 Lão Khúc và thầy Lưu



Triệu Văn Thao đạp xe đạp đến chỗ Chung Dụng, đưa cho anh ta rau mà anh ta cần. Việc kinh doanh của Chung Dụng rất tốt, mùi vị không tệ, không ai cạnh tranh, giá lại không đắt, bản thân anh ta lại thêm hoành thánh và dưa muối, một ngày người đến không dứt.

"Thật là cảm ơn cậu." Chung Dụng vừa bận rộn vừa nói: "Cậu muốn ăn gì thì tự mình xơi nhé."

Chung Dụng làm ăn khá, Triệu Văn Thao cũng vui vẻ, anh bỏ rau xanh xuống nói: "Cảm ơn gì chứ, đây là do cậu tự mình kiếm được. Cậu cứ bận việc đi, tôi không ăn gì đâu, tôi phải mau về nhà mới được."

Triệu Văn Thao chạy tới xưởng kem đánh răng của chị năm, để lại rau xanh, nói vài câu đơn giản với chị năm. Chị năm biết em trai không bị lỗ thì cũng vui vẻ nhận rau. Triệu Văn Thao mang theo rau xanh rồi cất tiền kiếm được, trong lòng phấn khởi đi về nhà.

Hắn muốn bay về nhà ngay lập tức, sau đó ôm vợ nằm trên đầu giường đặt gần lò sưởi mà đếm tiền. Lần này kiếm được không ít đâu, hắn tính toán sơ sơ, chắc khoảng bốn năm đồng!

Đạp xe cực nhanh, vừa về đến cổng nhà là hô lên: "Vợ ơi, anh về rồi này!"

Nghe thấy tiếng, chị tư chạy ngay tới, không che giấu được kích động: "Ôi, chồng thím ấy đã về rồi đây này! Thím sáu không có ở nhà, đi vơ bó củi rồi. Em cũng thật là, ra ngoài cả ngày không về nhà, chuyện lặt vặt như nhặt củi này lại để vợ em làm, em thật nhẫn tâm!"

Triệu Văn Thao vừa nghe gì cơ, vợ đi nhặt củi rồi á? Nhìn trời cũng sắp tối, thế là bèn quay đầu xe đạp đạp đi tìm.

Chị tư không quên đuổi theo hô: "Vợ em đi ra chỗ gờ đông rồi, em đi về hướng đông đón đi, nhất định có thể thấy vợ em!"

Triệu Văn Thao đã mất dạng.

Chị tư cố nén cười, đi tới cổng nhà Vương lão tam, gọi vợ Vương lão tam ra chia sẻ chuyện Triệu Văn Thao về với cô ta.

"Hãy chờ xem, nhất định sẽ đánh nhau đấy. Tối hôm qua cũng chẳng thèm về, tính tình thím sáu đó cũng không phải là hạng dễ trêu, thể nào cũng xử lý nó!" Chị tư cười nói.

Đôi mắt nhỏ của vợ Vương lão tam lóe lên vẻ nhiều chuyện: "Chị nói xem bán mầm đậu thôi mà sao có thể cả đêm không trở về nhà chứ, thế thì phải bán bao nhiêu mầm đậu đây? Chúng ta cũng không chẳng biết mô tê gì về chuyện mầm đậu, hay là buôn bán cái khác?"

"Tôi không biết, có điều cô nói cũng phải, sao lại nán lại ở bên ngoài thêm nữa làm gì?" Chị tư không nhịn được nói.

Vợ Vương lão tam tỏ vẻ tiếc rẻ: "Đầu óc chú em nhà chị rất nhạy bén, nhất định là còn buôn bán gì khác mà các chị không biết đấy? Có điều đàn ông ấy à, có tiền là trở nên hư hỏng, huống hồ là chú em nhà chị, ngoại hình như vậy khiến người phụ nữ yêu thích, đừng để ai bám víu lấy. Chị nên nhắc nhở cho cô em dâu ấy, chúng ta là phụ nữ thì nên giúp cho phụ nữ. Ôi, cô em dâu ấy của chị, ngoại hình ưa nhìn, nhà mẹ đẻ cũng nề nếp, mỗi tội tính khí không được tốt, nhưng bây giờ cũng sửa lại rồi, mỗi ngày đều lên núi kiếm củi. Đây chính là công việc của đàn ông đấy, còn để người ta làm, có phải không? Chú em nhà chị ấy à, tôi nói chứ thật là càng ngày càng không hòa hợp, lúc này mới kiếm được bao nhiêu tiền mà đã ở bên ngoài không về nhà nữa."

Chị tư tỏ vẻ mặt ngơ ngác. Không phải chứ, chú em có người ở bên ngoài rồi ư?

Nhưng có người hay không không phải là chuyện mà chị ta nên quản, chỉ là mới nghĩ đến chuyện có thể chú em buôn bán thứ khác ở bên ngoài đã khiến chị ta vô cùng ngượng nghịu.

Vốn là muốn chia sẻ niềm vui khi vợ chồng son sắp đánh nhau với vợ Vương lão tam nhưng trong lúc vô ý lại chiếm được tin tức như vậy, tâm trạng hứng khởi tụt xuống.

"Chị mang theo một bó củi để làm gì đấy?" Vợ Vương lão tam không thấy chị tư nói chuyện, lại nhìn thấy dưới nách chị ta cắp theo một bó thân cây ngô thì hỏi.

"Hả?" Chị tư nhìn bó củi mà mình kẹp chặt mới nhớ ra mình phải làm gì: "Tôi phải nấu cơm rồi, em dâu lên trên núi nhặt củi chắc sắp trở về rồi. Không phải là chồng nó về đấy sao, nói mấy câu thế là quên béng mất. Tôi phải mau về thôi."

Đều là người trong đồng đạo, vợ Vương lão tam vừa nghe đã biết chị tư nghĩ gì trong lòng: "Mau đi đi, tôi đoán vợ chồng son bọn họ cũng sắp trở về rồi đấy."

Chị tư chẳng còn nhiệt tình như vừa rồi nữa, trong lòng toàn nghĩ chuyện rốt cuộc bán mầm đậu có thể bán được nhân tình nhân ngãi gì không, qua loa một câu lấy lệ rồi vội vội vàng vàng trở về.

Bây giờ trong nhà chỉ còn lại chị ta và hai đứa bé gái, cả nhà chị hai và chị ba đều đi lên núi nhặt củi, cả cha mẹ chồng cũng đều lên trên núi nhặt củi rồi.

Một mình chồng mình đi nhặt củi thì sao có thể nhặt bằng nhà người ta. Chị tư nhìn hai đứa bé gái chơi ở cửa phòng, giận cá chém thớt: "Con nhóc chết tiệt kia, chỉ biết chơi, nhóm lửa đi!"

Hai cô bé sợ đến mức vội vàng vào nhà.

"Có lấy củi đốt chúng mày à!" Chị tư lại quở trách một hồi: "Cái thứ nuôi tốn cơm tốn gạo, không biết đưa người em trai ra, sao bọn mày vô dụng thế? Tao nói cho chúng mày biết, nếu không mang được em trai ra, cha chúng mày sớm muộn gì cũng tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, không cần tụi mày nữa đâu, tao xem lúc bấy tụi mày làm ăn thế nào!"

Lời nói kia của vợ Vương lão tam làm lòng chị tư không yên được, thực sự là nhìn thấy gì cũng không vừa mắt, nhất là nhìn thấy hai đứa con gái.

Nói cho cùng là bởi vì mình không có con trai, nếu mình có con trai thì mình nào phải nhìn người khác kiếm tiền như thế, con trai là có thể mang tài vận tới!

Lại nói tới Triệu Văn Thao, hắn không biết mình vừa lộ mặt trở về đã ảnh hưởng lớn như vậy. Hắn đạp xe đạp thật nhanh, xóc nảy đi về hướng gờ đông, còn vừa gọi: "Vợ ơi!"

Bây giờ trời tối đen rồi, phía trước là dưới gờ, một bóng người chậm rãi ló đầu ra, một thứ run lẩy bẩy đen thùi lùi cao ngất.

Triệu Văn Thao trợn to hai mắt nhìn xuống, là một người cõng bó củi, bó củi rất nhiều, nhìn qua giống như một ngọn núi nhỏ.

"Văn Thao, anh đã về rồi!" Dưới ngọn núi củi nhỏ đó truyền đến tiếng nói quen thuộc.

"Vợ ơi!" Triệu Văn Thao vội đạp vài cái, đến trước mặt bóng người đó, nhìn xong thì bỗng thấy đau khổ trong lòng.

Diệp Sở Sở nhỏ nhắn xinh xắn, cõng bó củi rất nhiều, chồng thật cao. Cô khom người, hai tay cầm lấy dây thừng buộc trên bó củi, dưới hai nách còn cắp theo hai cái bao tải, cũng được xếp phồng cả lên.

"Vợ ơi..." Vành mắt Triệu Văn Thao hơi đỏ lên, lập tức dựng xe đạp đứng vững rồi đưa tay cởi bó củi của cô ra: "Nào, để anh!"

Diệp Sở Sở không kiên trì nữa, buông tay ra rồi để hắn đón lấy bó củi, miệng còn hỏi: "Sao anh về muộn thế?"

Đàn ông trong nhà ra ngoài kiếm tiền rất bận rộn, cô đương nhiên phải chuẩn bị rơm củi qua mùa đông.

"Anh mua ít rau xanh để bán nên mới về trễ." Triệu Văn Thao muốn đặt bó củi ở trên ghế sau xe.

Diệp Sở Sở vội nói: "Đừng đặt ở trên, chỗ nhỏ như thế không đặt vừa được đâu. Anh vác đi, em đẩy xe cho."

Triệu Văn Thao nhìn bó củi dài dài ngắn ngắn, gì cũng có, quả thực không bỏ xuống được, bèn nói: "Được, để anh vác. Em đặt bao tải xuống ghế sau ấy, em đỡ, còn để anh đẩy xe."

"Anh được không đấy?" Diệp Sở Sở hoài nghi.

"Được!"

Triệu Văn Thao không dong dài, cởi hai cái bao tải ngang hông Diệp Sở Sở xuống đặt ở chỗ ngồi phía sau của xe đạp, để Diệp Sở Sở đỡ, còn mình lại vác bó củi lên, một tay kẹp sợi dây buộc bó củi, một tay đẩy xe đạp. Thật đúng là vững vàng.

"Đúng là đàn ông nên sức lực dồi dào." Diệp Sở Sở đỡ bao tải và khen ngợi người đàn ông của chính mình.

Triệu Văn Thao hơi tức giận nói: "Em ra ngoài nhặt củi làm gì? Chạy xa như thế, còn kéo nhiều như này, lỡ gặp chuyện không may thì phải làm sao? Lỡ mệt quá thì phải làm sao?"

"Thế này có xa gì đâu, ngay ở cửa thôn chứ mấy, có thể ra chuyện gì được? Có điều hôm nay em không nhớ ra được, nếu ngày mai lại đến thì em đi với mẹ." Diệp Sở Sở nói, tuy là cũng có những người trong ngoài thôn khác đang nhặt nhạnh rơm củi, nhưng bản thân một mình không có người đồng hành thì quả thật có hơi sợ sệt.

Nói xong, Diệp Sở Sở lại cười bảo: "Chỗ anh ở tối hôm qua có ấm áp không, đã ăn gì chưa, không lạnh chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.