“Bây giờ em ăn không quen thịt heo, em đi tới đó làm gì.” Diệp Sở Sở lấy thêm cái áo da dê: "Anh cầm theo cái này đi, em thấy cha mặc mỗi cái áo bông, lát nữa chắc chắn sẽ lạnh."
"Đi!" Triệu Văn Thao nhận lấy rồi đi: "Đến lúc đó anh sẽ lấy chút dồi huyết về."
“Anh đừng quan tâm em, anh thích ăn cái gì thì chọn cái đó.” Diệp Sở Sở cười nói: "Nhưng mà nghe mẹ nói chỉ giết bốn con heo, đoán chừng không có bao nhiêu phần đâu."
“Eo, keo kiệt thế!” Triệu Văn Thao bĩu môi, đi dự tiệc.
Triệu Văn Thao đã vào trong hàng, mọi người đang bắt heo, có hai con thành tinh rồi, thình lình chạy ra, đằng sau là một đám cùng nhau đuổi theo, đạp vào nước tạo ra một đám bọt trắng, làm cho người ngã ngựa đổ, náo nhiệt biết bao.
"Thực là vô dụng, heo thôi mà không bắt được!" Triệu Văn Thao lắc đầu, tìm cha Triệu và đưa áo da dê cho ông.
Lão tam nhà họ Vương nghe thấy lời này của anh bèn nói: “Chú sáu, anh vào bắt đi.”
Triệu Văn Thao rụt rè nói: "Tôi không làm đâu, vẫn nên gọi bọn họ thể hiện đi."
Lão tam nghe thế cười mắng: “Rõ là anh không muốn, tưởng tôi không biết sao!”
Triệu Văn Thao cười ha ha, cũng không phản bác.
Lại thêm mấy người gia nhập rượt theo con heo, sau vài lần đại chiến cùng con heo thì cuối cùng cũng bắt được, trói bốn chân lại, dùng đòn khiêng lên mang về.
Lão già tóc bạc ngậm nõ điếu, khinh bỉ nói: “Bọn bây tự nhìn lại mình xem, đứa nào đứa nấy lớn chồng ngồng mà bắt con heo cũng tốn sức!”
“Cái này sao trách bọn con được, vào đông bọn con chưa ăn no, làm gì có sức mà bắt heo chứ!”
"Đúng đấy, còn không bằng con heo này, nó tới hơn hai trăm cân, còn con cũng chỉ chừng hơn một trăm cân."
Kiếp sau thoát kiếp thành heo đi!"
Mọi người cười vang lên.
Lúc này, đội sản xuất chia lương thực, dựa theo nhân khẩu mà phân, một năm hai trăm bốn mươi cân, nếu nhà nào có nhiều con thì trung bình sẽ nhiều thêm, còn không nhiều mà nhiều người lớn thì ăn không đủ no. Bụng mấy anh chàng, cậu chàng toàn là không đáy, hơn nữa không có chất béo, ăn thế nào cũng không no bụng.
Kế toán đi ra nói: “Được rồi, đừng cãi vã ồn ào nữa, sang năm tự mình làm đi. Ăn không no chính là chuyện của bản thân mấy anh!” Sau đó, kế toán nói tiếp: “Mau mau lên, mổ heo đi."
Đòn khiêng bốn con heo được nâng lên, có người bưng một cái chậu lớn đặt dưới cổ con heo. Ông lão bạc đầu cất ống điếu, cầm dao mổ heo đi tới, đâm thẳng một dao vào cổ con heo, vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn. Heo còn chưa kịp hừ một tiếng thì đã chết rồi, máu cũng tuôn ra, chảy vào trong chậu.
Ba con heo còn lại cũng làm tương tự, cả quá trình chưa tới một phút, gọn gàng và linh hoạt!
Triệu Văn Thao duỗi ngón tay cái với ông lão già tóc bạc, nói: “Tay nghề của ông Bạch đây đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh!”
Lão già tóc bạc cười khà khà vài tiếng: "Thằng nhóc mày chạy đi mua bán vài ngày đã biết dùng chữ nghĩa rồi! Nhìn trúng tay nghề của tao rồi chứ gì, muốn học hả?"
Triệu Văn Thao lập tức cuống lên: "Con không làm được, con không sát sinh!"
“Thôi thôi!Còn không sát sinh à, tao thấy mày mang về không ít tai họa trên núi về đâu.” Lão già tóc đầu lại lấy nõ điếu ra, bắt đầu lắp thuốc vào hút.
Triệu Văn Thao giải thích: “Đó đâu phải tai họa của con, đó là bọn nó tự đưa mình tới cửa mà.”
Lão già tóc bạc không quan tâm hắn nữa.
Bên kia giết hết heo, chờ máu chảy xem như đủ mới bắt đầu cạo lông heo. Họ dùng nước nóng, dùng công cụ cạo lông đặc thù, chờ tới khi hết lông thì ông lão bạc đầu lại lên sân khấu lần nữa, ông dùng dao mổ heo cắt đầu và cắt bốn vó, sau đó mổ bụng, móc nội tạng ra, tách thịt ra, thế là xong việc.
Từng thôn đều có người mổ heo, ông lão bạc đầu chính là một người trong đó. Chẳng những mổ heo mà còn làm thịt dê, dù sao cần sát sinh thì ai cũng tìm đến lão bạc đầu, bao gồm một số nhà giết gà.
Chớ xem thường giết súc vật, đây không phải chỉ cần kỹ thuật mà còn cần tâm lý vững chắc nhất định.
Tách thịt xong, những chàng trai kia lại lên sân khấu lần nữa, họ chặt thịt, đem cân, và chia cho tất cả mọi nhà.
Ở trong quá trình này, nội tạng trong bốn chậu cũng được bưng vào phòng trong và bắt đầu xử lý. Cha Triệu và mấy ông lão, ba người tạo thành một tổ, trước tiên là loại bỏ mỡ trong nội tạng, điều này rất quan trọng, loại bỏ không tốt thì phân và nước tiểu bên trong sẽ chảy ra, vậy là mất trắng.
Sau khi loại bỏ dầu, bên trong chỉ còn ruột, sau khi đổ nước tiểu và phân ra thì sẽ tiện tay lộn ruột.
Đây cũng là một công việc mang tính kỹ thuật, một người cầm đầu ruột, một người cầm đầu đuôi ruột, khi hạ xuống thì ba người bao vây thành hình tam giác dùng cán cây cao lươngcạy một đầu của ruột ra. Sau đó đứng trên cao đổ phân xuống, lộn ngược ruột lại.
Lộn ngược vệ sinh sạch, đây là công việc của phụ nữ. Các cô dì dùng nước nóng trụng ba bốn lần, sạch rồi thì đổ máu vào, sau khi nấu xong thì là dồi huyết. Nếu bỏ thịt vào trong ruột thì chính là lạp xưởng.
Rót máu vào ruột cũng cần có kỹ thuật, rót không tốt sẽ bị rách, một người cũng không xuể bởi vì còn cần bó dây thừng.
Triệu Văn Thao chính là người bó dây thừng, công việc này nhẹ nhàng nên hắn chẳng muốn làm, chẳng qua là đã tới đây ăn nhờ ở đậu rồi thì nên tiện tay làm chút, vậy mới nhìn được.
“Đây, nhường cái nhường cái!" Triệu Văn Thao bó dây thừng xong, hai tay nâng một cái chậu lớn đi đến phòng bếp, chốc lát sau sẽ bỏ vào nồi.
Một dì đang rửa cải trắng nhìn thấy hắn bèn cười nói: “Thằng sáu, nghe nói dạo này con phất lên lắm, còn mua được xe nữa!”
Triệu Văn Thao cười hì hì, đáp: "Bây giờ dì mới biết hả, con đã sớm phát tài rồi! Đợi sang năm sẽ mua máy bay nữa đó!"
Dì nghe vậy, cười mắng: “Cái thằng quỷ này, mày nhìn lại mày xem, còn mua máy bay, sao mày không mua đại bác ấy!”
“Mua ba cái thứ đó làm gì, có gì hay đâu!” Triệu Văn Thao nhìn bắp cải khô đang làm, nói: “Dì, dì rửa sạch chút, đừng để đến lúc ăn thì toàn cát!"
“Cút ngay, lát nữa dì bỏ thêm cát vào cho mày!” Nói xong, dì nhấc chân đá hắn một cái.
“Dì đây đi đứng rất nhanh nhẹn, chẳng khác gì cô vợ trẻ.” Triệu Văn Thao cười khì khì trở về phòng.
“Thằng nhóc con này, càng ngày càng không đến điều!" Tuy ngoài miệng dì mắng nhưng lại không tức giận, ngược lại còn rất hưởng thụ, dì đi đứng đúng là không kém những cô vợ trẻ.
Một dì khác bảo: “Người buôn bán thì có thể nói là làm được.”
“Trước kia thằng sáu đã nói là làm được, bây giờ càng thêm chắc nịch rồi!”
“Còn không phải sao, miệng lưỡi thằng nhóc này dẻo.”
“Ngựa tốt là ngay đùi, người giỏi giang là ngay miệng, miệng dẻo sẽ được yêu thích! Mấy bà nhìn xem, làm nhiêu đây bắp cải đủ ăn chưa?”
“Thêm chút nữa đi, đều là mấy người đàn ông bụng lớn, thịt không đủ đâu, dựa hết vào đồ ăn!”
Mấy dì mấy thím nói xong thì tiếp tục công việc.
Không mất bao lâu, Triệu Văn Thao lại rót xong một cái dồi huyết. Ngoài hắn ra thì còn có mấy thanh niên khác tới giúp. Ở đây dù là người lớn hay trẻ con thì cũng sẽ tự giác tìm việc để làm, như thế thì lát nữa ăn cơm cũng sẽ có sức, tránh cho để người khác nói không làm mà đòi có ăn.
Mấy thanh niên đó hỏi Triệu Văn Thao: “Anh Triệu, anh buôn bán chắc lời không ít nhỉ, đã mua cả xe rồi?”
Triệu Văn Thao sẽ không nói giỡn với bọn họ, nghiêm túc nói: "Xe đó là ba anh vợ của anh bỏ tiền mua chứ không phải là anh kiếm tiền mua, đến bây giờ còn chưa hồi vốn đây này."
Một thanh niên hỏi tiếp: “Vậy không có xe thì có kiếm được không?”
“Sao lại nói cái này?” Triệu Văn Thao ăn ngay nói thật: "Nếu phải dựa vào chân chạy thì chắc chắn tiền lời sẽ phải đổ vào xe, vậy có nghĩa là không lời mà chỉ là hoàn vốn. Vậy chẳng khác nào cứ kiếm tiền rồi lại hoàn vốn, mấy cậu nghĩ có đúng không?”