Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa

Chương 18: 18: Nếu Cháu Đi Tố Cáo Gã Ta Thì Sao Nhỉ




Tưởng Vân không ngờ tới chính là, Răng Vàng ở trong mắt của cô, Bạch Cẩu Tử ở trong miệng của thôn dân, sau khi được bác sĩ ở trạm y tế trong thôn ấn huyệt nhân trung tới máu tươi đầm đìa mới tỉnh lại, sau đó giống như là bị cảm lạnh vậy, không ngừng run lẩy bẩy, trong miệng cũng bắt đầu nói những lời mê sảng.

Bác sĩ trong thôn kê rất nhiều thuốc, mẹ của Bạch Cẩu Tử đổ thuốc xuống họng gã ta, nửa đêm đầu thì bệnh tình dần thuyên giảm, nhưng nửa đêm sau thì Bạch Cẩu Tử liên tục lăn qua lộn lại, vừa khóc vừa cười còn không ngừng sám hối với hai vợ chồng Bạch Nhị Trụ đã khuất.

Bạch Cẩu Tử nói ra rất nhiều chuyện xấu xa mà gã ta đã làm nhưng không bị người khác vạch trần, người nhà của gã ta đút gã ta ăn nhưng gã ta không ăn miếng nào, người nhà cho gã ta uống nước, nhưng gã ta lại ngậm chặt miệng, như thể người nhà đang cho gã ta uống thuốc diệt chuột vậy.

Không ai dám nói thẳng ra Bạch Cẩu Tử là vì gặp phải ma nên mới bị trúng tà, nhưng ở trong đáy lòng của mọi người, Bạch Cẩu Tử chính là gặp ma nên mới bị trúng tà.


Trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng không dám nói ra.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tưởng Vân bảo đầu bếp Vân nấu một nồi canh thịt viên, đun chút nước nóng để rửa mặt, ăn xong canh thịt viên thì mở cửa ra.

Cây cuốc dùng để làm cỏ này là do chủ nhân của ngôi nhà để lại, cô tìm thấy nó ở trong nhà vệ sinh, ban đầu nó được dựng ở chân tường của nhà vệ sinh.


Đối với sự nghiệp trồng trọt sắp tới, Tưởng Vân có chút háo hức muốn thử.

Thím mập mặt bánh bao cũng không để cho Tưởng Vân đợi lâu, không đến mười lăm phút, thím Mập mang vẻ mặt thần thần bí bí tới, sau khi nhìn thấy Tưởng Vân, bà ấy vẫy tay với Tưởng Vân, cúi đầu xuống đè thấp giọng nói: "Hôm qua cái tên Bạch Cẩu Tử kia chui qua tường nhìn trộm cháu đó, gã ta là tai họa nối tiếng ở trong Bạch gia trang, thật sự đã gặp phải báo ứng, vẫn luôn ồn ào nói bản thân đã gặp quỷ, trên đường thím vừa tới đây, gặp được bác sĩ ở trạm y tế trong thôn, nói là gã ta chỉ sống được vài ngày nữa, người đã ngốc rồi, lại còn bệnh rất nặng, người nhà của gã ta nói do gã ta đã đụng phải quỷ thần, dự định đến miếu Sơn Thần ở sau núi để cầu xin…"Tưởng Vân dừng một chút, hỏi: "Vậy Thím Mập, thím nói thử xem, nếu như cháu đi tố cáo nhà bọn họ đang làm chuyện phong kiến mê tín, có phải là một công đôi việc hay không?"Dưới chân của Thím Mập lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã té bò ra đất.

Sau khi bà ấy đứng vững, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tưởng Vân một hồi lâu: “Đám thanh niên trí thức các cô các cậu, nhìn qua thì nho nhã yếu ớt nhưng lòng dạ thực sự vừa cứng vừa tàn ác.

Dù sao cũng là một mạng người, tuy rằng là tai họa, nhưng đến lúc này rồi thì cũng đừng bỏ đá xuống giếng chứ.

"“Nhưng ngày hôm qua gã ta nằm bò trên đầu tường nhìn chằm chằm vào cháu khiến lòng cháu vô cùng sợ hãi, cho phép gã ta lưu manh bỉ ổi, lại không cho phép cháu làm tròn nghĩa vụ của người công dân tốt trong xã hội mới, tố cáo những người không nghe lời của vĩ nhân hay sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.