[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 14



Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Chí Cao ngồi cạnh lại hỏi: “Vợ của con ra ngoài cũng vì việc này, sao con còn chưa đón về đi?”

Nguyễn Trường Quý muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ nói: “Tiểu Tuệ nói nếu không chia nhà thì cô ấy sẽ không về, con còn cách nào khác đâu?”

Lưu Hạnh Hoa hỏi ông ta: “Vậy con có ý kiến gì không?”

Nguyễn Trường Quý không nói gì, sau một lúc mới lên tiếng: “Con thì làm gì có ý kiến gì, nghe cha mẹ hết.”

Buổi tối, Nguyễn Chí Cao vừa hút thuốc trong phòng vừa nói chuyện này với Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Chí Cao nói: “Cứ theo ý của bọn nó đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm Cao Võ, cậu ta rất giỏi xây bếp sửa nhà. Tạm thời chưa chia nhà được thì chia ăn trước đã. Chúng ta xây nhà bếp cho tụi nó, rồi mua nồi chảo, bàn ghế, sau đó là chia chén đũa muỗng, lu nước, gà vịt, cả phần trăm đấy nữa, cái gì chia được thì chia hết đi. Chia cho tụi nó để cả nhà năm người qua đó mà sống sung sướng.

Là mẹ của Nguyễn Trường Quý, Lưu Hạnh Hoa vẫn cảm thấy lạnh lòng. Lúc gặp thời thì là người một nhà yêu thương lẫn nhau, lúc không còn gì thì cha mẹ con cái cũng có thể trở mặt, chỉ chăm chăm lo cho cuộc sống của mình.

Chưa nói đến việc cả nhà bọn họ đã lấy được không ít thứ tốt, mà dù cứ cho là không được gì đi nữa, giúp đỡ cha mẹ không phải cũng là nghĩa vụ của con cái sao? Vất vả nuôi nó lớn như vậy, dành dụm tiền bạc cho nó cưới vợ, cho ăn ngon mặc ấm nhiều năm, thế mà không chịu chia sẻ gánh nặng với cha mẹ gì cả.

Từ nhỏ đến lớn chỉ biết nhận chứ không chịu cho đi, mấy tên khốn cũng chỉ là như vậy thôi.

Nuôi chó chó cũng biết giữ nhà vẫy đuôi mà.

Lưu Hạnh Hoa không buồn mắng chửi nữa, bà ấy hít một hơi rồi nói: “Chia thì chia, sau này đừng cho nó hối hận.”

Nguyễn Chí Cao nói: “Nó sẽ không hối hận đâu, đúng thật là Tiểu Ngũ không nên thân, về sau có thể sẽ là gánh nặng, đều là do bà chiều hư đấy. Còn nữa, Tiểu Khê cũng không nên học may làm gì, thế mà bà lại cho nó đi học, lãng phí đồ trong nhà quá.”

Lưu Hạnh Hoa nghe vậy thì không vui, cao giọng nói: “Dù không nên thân nhưng cũng là em ruột cùng cha cùng mẹ với nó, còn nữa, trên cái núi này có người ngoan ngoãn thì cũng nằm dưới đất hết rồi, lúc thằng hai bằng tuổi thằng năm thì cũng có tốt lành gì đâu? Hai thằng giống nhau hết, chúng ta lúc nào cũng phải lo lắng giải quyết cho tụi nó. Bây giờ Tiểu Ngũ còn nhỏ, tới khi cưới vợ lập thất rồi thì sẽ biết điều hơn thôi. Ông thợ may là một tên xảo trá, có khi ông ấy thích Tiểu Khê nhà chúng ta rồi đấy. Nếu sau này con bé thành thợ may thật thì ông chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn thôi!”

Nguyễn Chí Cao cười rộ lên: “Tôi đỏ mắt mong chờ, Tiểu Khê được tôi đích thân nuôi nấng, sau này nếu con bé thành thợ may thì ông nội tôi đây sẽ là người đầu tiên được hưởng phúc.”

Lưu Hạnh Hoa trừng mắt nhìn ông: “Ông hưởng cái con khỉ!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nằm ngủ trong phòng.

Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: "Chị ơi, chúng ta thật phải chia nhà ạ?”

Rõ ràng hôm qua vẫn là người một nhà, bây giờ lại nghiêm túc đề xuất chuyện chia nhà, đột nhiên cảm thấy rất nhanh sẽ không còn là người một nhà nữa. Cả nhà ở bên nhau mười mấy năm, đột nhiên lại tách ra, cô ấy còn chưa thể chấp nhận được.

Nguyễn Khê không coi trọng việc này lắm, là người của thế kỷ 21, cô thích những gia đình nhỏ ít người, chứ không phải là gia đình lớn mười mấy người. Nhiều người thì chuyện nhiều, mâu thuẫn nhiều, miệng cũng nhiều, có quan hệ huyết thống hay không cũng đều giống nhau.

Giống như Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ chỉ muốn chiếm lợi mà không muốn chịu một chút thiệt thòi nào, bụng đầy mưu kế, tách ra càng sớm càng tốt. Nếu không đến khi cô học thành thạo tay nghề, không biết bọn họ sẽ nghĩ cách nào để chiếm được lợi trên người cô nữa.

Chia nhà rồi mỗi người một cuộc sống, đến lúc đó bọn họ muốn chiếm lợi cũng không chiếm được.

Cô nói: "Chắc là vậy."

Nguyễn Khiết nằm trên giường thở dài: "Nhưng em không muốn đi theo cha mẹ. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.