[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 8



Thấy mặt trời đã nhô ra khỏi ngọn cây, Lăng Hào thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Kẹo sữa, trứng luộc và sách vở đều được để cẩn thận vào chiếc cặp sách màu vàng đầy mảnh vá, tay trái cầm một cọng hành dại xanh ngát vừa hái bên sườn núi hồi sáng, tay phải cầm một cành cây dài để đuổi lợn.

Cậu lùa đàn lợn về nhà sàn, rồi nhốt chúng vào chuồng lợn.

Chuồng lợn ở ngay dưới nhà sàn, ở chính giữa có một cái cột trụ.

Khi mới vừa đến núi Phượng Minh này ở, cả nhà ba người bọn họ vẫn chưa quen lắm, môi trường sống ở đây thực sự vừa bẩn vừa hôi, nhà ai cũng ngủ trên chuồng lợn sao? Nhưng sau khi đã ở đây được vài năm, thì bây giờ họ đã quen được với tất cả rồi.

Nghĩ ra thì có người sau khi được phân bổ còn phải ở chuồng trâu, ở đây cũng coi như là vẫn còn rất tốt.

Nhà sàn này là một ngôi nhà trong làng, nhưng ban đầu nó không dùng để cho người ở, mà dùng để cất trữ thức ăn chăn nuôi và một số dụng cụ làm nông. Lúc đó cả nhà ba người bọn họ tới đây, đội trưởng cũng chỉ lấy ra một gian nhà trống cho bọn họ ở.

Một gian nhà, ba người cùng nhau ăn ở, làm mọi thứ ở bên trong.

Lăng Hào đóng kín cửa chuồng lợn lại, rồi bước lên bậc thang gỗ đi vào nhà sàn. Cậu đi vào nhà đặt cặp sách xuống, đi đến chỗ đấu gỗ đong một bát gạo như thường lệ. Gạo đổ vào gầu hất lên mấy cái, còn cám rơi ra sẽ được quét lại giữ cho gà ăn.

Cậu cho gạo vào chậu vo sạch, sau đó lại cho vào nồi nấu cơm.

Khi ở trong thành phố, Lăng Hào không biết làm mấy chuyện này. Nhưng sau khi đến núi Phượng Minh, cậu vì muốn chia sẻ gánh nặng với ba mẹ mà bắt đầu học làm đủ loại công việc nhà. Giặt đồ, nấu ăn, chăn lợn, nuôi gà việc gì cậu cũng có thể làm tốt.

Sau khi cơm đã được nấu chín, cậu lại cẩn thận rửa sách mấy củ hành dại mà mình nhặt được, đến rễ hành cậu cũng không bỏ đi, rễ hành phải được rửa thật sạch không được để dính chút bùn đất nào, dùng dao cắt nó thành từng đoạn dài nửa tấc, rồi lại rưới chút nước tương dưa chua lên trên.

Sau khi trộn hành dại với nước tương, thì ba Lăng Trí Viễn và mẹ Châu Tuyết Vân cũng vừa đi làm về.

Lăng Hào dọn cơm lên, Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân rửa sạch tay rồi ngồi xuống ăn cơm.

Lăng Hào cầm đũa lên chưa ăn gì, thì đột nhiên thò tay trái ra đặt ên bàn hai quả trứng gà và một cái kẹo sữa.

Vừa trông thấy trứng gà và kẹo sữa, thì Châu Tuyết Vân hơi sững sờ, mà nhìn về phía Lăng Hào hỏi: “Ở đâu đây?”

Lăng Hào nói: “Cô gái hôm qua con cứu đã tặng cho con.”

Châu Tuyết Vân quay đầu nhìn Lăng Trí Viễn, một lúc sau mới đáp lời: “Ồ.”

Có vẻ như bà ấy đang không biết phải nói gì, một lúc sau mới nói: “Vậy con ăn đi.”

Lăng Hào lần lượt đưa trứng gà đến trước mặt Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân: “Hai người vất vả rồi, hai người ăn đi.”

Lăng Trí Viễn không muốn ăn mà đặt nó xuống trước mặt Lăng Hào: “Con và mẹ ăn đi.”

Hai quả trứng gà một cái kẹo sữa, cả một gia đình ai cũng không ăn nhường qua nhường lại một lúc lâu, cuối cùng quyết định Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân ăn trứng gà luộc, Lăng Hào ăn kẹo sữa, rồi không được bàn cãi gì nữa.

Châu Tuyết Vân ngồi trên bàn đập quả trứng, nó nứt ra thì bóc vỏ, rồi đột nhiên trầm giọng nói: “Địa vị gia đình ta không tốt, đi tới đâu cũng đều bị người khác coi thường. Tốt nhất là cứ hạn chế tiếp xúc với mọi người, càng lắm lời càng nhiều thị phi.”

Lăng Hào biết, ba mẹ cậu vì rào cản khi tiếp xúc với mọi người nên mới chuyển tới đây ở.

Khi mới chuyển đến đâu ba của cậu vẫn còn rất tuấn tú, sau một vài năm lại cứ như thể đã già đi tận mười mấy tuổi, ông ấy bắt đầu đen sạm đi chẳng khác gì mấy người ở dưới quên cả. Trước đây ông ấy thích bàn luận về mấy thứ viển vong, nhưng bây giờ không thích nói chuyện nữa, có những lúc lại giống hệt như một khúc gỗ.

Lăng Hào ghì chặt đôi đũa, nuốt miếng cơm trong miệng xuống: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.