[Thập Niên 70] Tiểu Tức Phụ Yêu Kiều

Chương 7: Chèn Ép (1)



Hai người vừa mới từ hôn không bao lâu, bên đàn trai vội làm hôn sự, còn Trần Ngọc Kiều đã đợi năm năm!

So sánh như vậy, cũng không phải thấy rõ ràng bên đàn trai thích con gái của Hồ gia sao?

Bằng không sao lại để Trần gia đợi lâu như vậy cũng không kết hôn?

Mẹ Trần nghe những lời này, mặt từ đen thành đỏ, dường như sắp bốc khói.

Hung hăng nhìn người kia, khạc nước miếng: “Bà nội, bà cũng không tin, không tin là không có tên tiểu tử Chu Chí Quân thì con gái tôi không tìm được một người tốt sao?"

Nói xong liền đổ cây con nhặt được ở bên bờ ao, lần nữa lấy cái thúng, dùng sức lắc một cái, mặt xám đi.

Đồng thời cũng bắn tung tóe vào những người khác.

Mấy người phụ nữ nhìn thấy bộ dạng này của bà, cũng không còn dám nói chuyện tiếp, vội lau mặt, rồi lấy cây non tiếp tục cắm xuống.

Nghe được Chu gia và Hồ gia quyết định hôn sự, mẹ Trần càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu.

Bà nghĩ tới nghĩ lui, Trần gia bọn họ cũng chưa từng làm gì sai, bà vội vàng đi từ hôn, không phải vì lo cho con gái sao? Ai lại muốn gả con gái cho một người tàn phế?

Chu gia cũng không phải là không xấu, chắc chắn thấy con gái lớn của Hồ gia, muốn đổi sui gia, người nào không biết con gái Hồ gia làm việc chăm chỉ? Cho nên mới cố ý làm ra một vở kịch như vậy, rồi muốn làm bà mất mặt.

Bây giờ chỉ có con gái của bà chịu tổn thất!

Một cô gái tốt, chờ đợi đến bây giờ, không chỉ bị hủy hôn, còn bị một thanh niên cứu dưới nước lên, qua miệng thiên hạ không biết câu chuyện thành hình dáng gì?

Suy nghĩ một chút liền tức giận đến đau bụng.

Một hồi chuông tan ca reo lên, mọi người lập tức trả đồ làm, rồi trở về nhà, con dâu Trần gia thấy mẹ Trần như vậy, cũng vội vàng quay về.

Lúc này trong thôn, ống khói nhà nhà đều phủ trắng, mọi người làm việc bên ngoài, còn những đứa nhỏ chưa đi học thì ở nhà nấu cơm.

Có đứa trẻ vóc dáng còn thấp hơn bếp lò, đứng bên cạnh kệ bàn, điêu luyện nấu mọi thứ.

Nhà Trần gia có năm đứa nhỏ, hai đứa con trai của anh chị cả, Cẩu Oa và Cẩu Thặng, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, đều đang đi học.

Anh hai và chị hai cũng có hai đứa trẻ, một trai một gái, con gái Hắc Nữu sáu tuổi, con trai Thiết Xuyên ba tuổi.

Hai người bọn họ cũng khá đặc biệt, anh hai khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, lúc chăn trâu còn nằm trên người trâu ngủ, lăn xuống núi bị thương chân phải, sau này đi bộ có chút khập khiễng, cho nên đến hơn hai mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, mà chị hai thì lúc trước cũng đã có một đời chồng, nhưng người đàn ông lại bệnh mất, bởi vì sinh được một đứa con gái, bị mẹ chồng cùng với anh em chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, cuối cùng được một người giới thiệu, nên hai người đến với nhau.

Hắc Nữu chính là đứa con của cô với người chồng trước, tính tình cũng rất giống chị hai, khó chịu và có chút hơi ngốc, nhưng làm việc gì cũng rất tỉ mỉ và kĩ càng.

Anh ba và chị ba thì chỉ có một đứa con gái là Thái Hoa, năm nay bốn tuổi.

Chị cả và mẹ sau khi về nhà, mẹ Trần không biết làm chuyện gì, cười ha ha chạy vào trong phòng mình, còn đóng cửa lại.

Chị ba vào sau, chạy đến trước phòng bếp nhìn một cái, trong bếp có hai người, Hắc Nữu thân thể nhỏ bé ngồi trước hố bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn đang chăm chú cho củi vào lò.

Trần Ngọc Kiều thì gầy yếu đứng bên cạnh bếp lò nấu đồ ăn, thấy bộ dạng cô uể oải đảo đũa, không nhịn được bĩu môi chê.

Chỉ là trong lòng ngược lại thoải mái không ít, hai ngày trước vị đại tiểu thư này ở nhà chuyện gì cũng không làm.

Cũng không hiểu tại sao da mặt dầy như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.