Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 16



Miêu Kiều Kiều đứng cách đó không xa, cô đã nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ, lại nhìn thấy Mã Phương ném ánh mắt sắc như dao về phía mình, khóe miệng không nhịn được giật giật vài cái.

Đúng là vết thương vừa lành sẹo liền quên mất đau đớn.

Tối hôm qua vừa cho ăn một trận lên bờ xuống ruộng, qua một đêm đã quên sạch rồi, có vẻ như ăn đòn vẫn chưa đủ, tưởng bà đây dễ bắt nạt à?

Đột nhiên Miêu Kiều Kiều thấy có thứ gì đó nhúc nhích dưới đất, cô nở nụ cười tà ác, vung cuốc thẳng về phía Mã Phương.

Mấy ngày hôm trước vừa mới bón phân cho đất, mùi vị một lời khó nói hết, cái cuốc dính bùn tự nhiên cũng có mùi lạ.

“Aaaaaaaa!” Mã Phương thét lên chói tai, đúng lúc cái cuốc trong tay Miêu Kiều Kiều sượt qua má cô ta cắm thẳng xuống đất.

Mã Phương xụi lơ ngồi dưới đất vì quá sợ hãi, không có chút hình tượng nào bắt đầu la hét.

“Miêu Kiều Kiều! Cô điên rồi à?! Dám dùng cuốc đánh người!”

Những người xung quanh bị tiếng hét của Mã Phương thu hút, đều tò mò nhìn sang. Chuyện vừa rồi xảy ra trong một khoảnh khắc, chỉ có hai người là Miêu Kiều Kiều và Mã Phương biết rõ.

“Không làm việc ở đó kêu la cái gì?” Đội trưởng sốt ruột bước tới rất không vui hỏi: “Có chuyện gì?”

Miêu Kiều Kiều vô tội chớp mắt, cô nhấc cái cuốc lên chỉ vào con rết bị đè bẹp dí dưới chân Mã Phương.

“Đội trưởng, chuyện là tôi nhìn thấy có con rết bò gần chỗ Mã Phương, sợ rằng cô ấy sẽ bị rết cắn nên em vung cuốc đánh chết con rết, không ngờ cô ấy lại la lên vu khống tôi dùng cuốc đánh cô ấy.”

Đội trưởng yên lặng nhìn Mã Phương một chút rồi nói: “Người ta có ý tốt giúp cô, cô lại đi đổ oan cho người ta.”

“Không phải đâu đội trưởng! Cô ta thật sự muốn dùng cuốc đánh tôi!”

Mã Phương ấm ức đỏ cả vành mắt, rõ ràng vừa rồi cái cuốc kia hướng thẳng vào cô ta, phân bón trên đó còn dính trên mặt cô ta đây này, hôi chết đi được!

“Đủ rồi! Mau làm việc đi!” Đội trưởng bất lực lắc đầu.

Mấy thanh niên trẻ tuổi này thật dồi dào tinh lực, lao động đã mệt mỏi còn cố tính kiếm chuyện giày vò. Bây giờ vẫn chưa đến nỗi bận rộn, đợi đến mùa thu hoạch thử xem, đến sức lực nói chuyện cũng không còn.

Mấy ông chú bà dì xung quanh đều nhếch miệng khinh thường, chút chuyện vặt vãnh như vậy cũng làm ầm lên, cô chủ đến từ thành phố đúng là bị nuông chiều.

Chờ những người xem náo nhiệt tản đi, Bạch Nghiên tiến lại gần Mã Phương đưa tay kéo cô ta dậy.

“Được rồi đừng khóc nữa, không lại thành trò cười cho người khác.”

“Nghiên Nghiên, cậu có tin tớ không?”

Mã Phương mếu máo hỏi, đoán chừng chỉ cần Bạch Nghiên nói không cô ta sẽ gào lên khóc.

“Chúng ta là bằng hữu, tớ đương nhiên tin cậu rồi.” Bạch Nghiên vừa nói vừa dắt Mã Phương đến chỗ thùng nước, múc nước cho cô ta rửa tay và rửa vết bùn đất trên mặt.

“Nhưng mà chuyện lần này hoàn toàn không có ai trông thấy, cậu cứ cố chấp làm ầm ĩ sẽ chỉ khiến bản thân trong mắt người khác trở thành người chua ngoa không nói đạo lý.”

Mã Phương vội vàng hỏi: “Vậy tớ phải làm thế nào bây giờ?”

Bạch Nghiên nhẹ nhàng vỗ vai Mã Phương, ý vị thâm trường nói: “Đừng nóng vội, thời gian còn nhiều, sớm muộn cũng có một ngày chúng ta cho cô ta đẹp mặt để lấy lại công đạo cho cậu.”

Tới gần giữa trưa, Miêu Kiều Kiều cảm giác toàn thân đều đang bốc cháy, lưng đau đến nỗi không đứng thẳng được. Thân thể này vốn đã không có nhiều sức lực, nếu không nhờ có nước linh tuyền chắc bây giờ đã đình chỉ hoạt động rồi, mặc dù mệt mỏi nhưng thành quả khá mỹ mãn.

Bình thường một người cuốc được nửa mẫu đất một ngày là có thể nhận điểm công việc tối đa. Miêu Kiều Kiều bận rộn cả một buổi sáng, hoàn thành một phần năm mẫu đất, cố gắng thêm buổi chiều nữa chắc cũng được gần nửa mẫu đất, tốc độ này hẳn có thể nắm chắc bảy điểm trong tay.

Nghĩ đến đây trong lòng Miêu Kiều Kiều đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào đối với chính mình. Chưa kể, tự mình làm việc kiếm cơm, đúng là cảm thấy tràn đầy thành tựu!

Nhìn lại Bạch Nghiên và Mã Phương vẫn đang vật lộn phía sau, Miêu Kiều Kiều híp mắt phỏng đoán, lát nữa trở về thế nào cũng sẽ bị Lâm Cúc phê bình tiếp.

Quả nhiên đến giờ cơm trưa, Lâm Cúc dạy dỗ Bạch Nghiên và Mã Phương một trận ngay trên bàn cơm.

“Buổi chiều làm việc tốc độ phải nhanh hơn, hôm nay nhất định phải đủ bảy bảy điểm công.”

Mã Phương bĩu môi phàn nàn: “Chị Lâm, tay em đã phồng rộp thành bộ dạng này rồi, không thể làm nhanh hơn được nữa đâu.”

Bây giờ cầm đũa ăn cơm thôi mà tay cô ta đã đau lắm rồi, sao người này lại không chịu nể tình chút nào vậy?

Tay Bạch Nghiên khá hơn Mã Phương một chút, chỉ là phần lưng lại không may mắn được như vậy.

“Chị Lâm, hôm nay em cũng không khỏe, hay là cho chúng em thêm vài ngày để tập quen.”

Đột ngột muốn đẩy nhanh tốc độ làm sao có thể thích nghi kịp được!

Lâm Cúc nhíu mày dừng đũa: “Đồ ăn hai người ăn mỗi ngày đều là mượn từ công sức của tập thể cả, nếu điểm công thấp, đến cuối năm không đủ quy đổi thì phải lấy lương thực năm sau bù trừ. Điểm công của hai người bị thiếu thì tập thể phải gánh, lâu dần sẽ có người bất mãn không cho thiếu nữa thì sẽ phải tự lấy tiền túi mà bù. Muốn lười nhác cũng được thôi, đến lúc đó không đủ tiền nộp đừng có khóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.