Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 18



Miêu Kiều Kiều đi một chuyến vào trong thôn, xử lý mọi chuyện rồi đi về phía chân núi.

Sắc trời cũng đã đen, cô đi đến chỗ bí mật, vào không gian.

Uống một ly nước suối, sau đó đi vệ sinh.

Cuối cùng cởi giày, đứng lên cân!

Kim đồng hồ chậm chạp chuyển động, cuối cùng cũng dừng lại.

Miêu Kiều Kiều trừng mắt nhìn.

Bảy mươi bảy ký!

Có thể có thể, bận việc một ngày gầy một ký cũng không sai.

Cô lại chạy tới nhà vệ sinh soi gương.

Bởi vì nước linh tuyền này có thể làm dịu, làn da thô ráp cũng trở nên nhẵn nhụi rất nhiều.

Màu da vẫn vàng đen, nhưng so với hôm qua thì trắng hồng hơn một chút.

Miêu Kều Kều nhéo nhéo thịt trên mặt.

A, cảm giác có thể mang đi làm vằn thắn.

Cũng không biết một ký kia gầy lúc nào, trên mặt cũng không có thay đổi (─. ─||).

Xem ra con đường giảm cân của cô vẫn còn rất dài.

Ở thời hiện tại, tuy rằng đọc sách còn có người giúp đỡ, nhưng Miêu Kiều Kiều thà ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Thời trung học mỗi khi tan học, cô thường đến một lớp võ thuật gần trường làm tiểu muội thuần khiết.

Mỗi lần nhìn phòng học sáng ngời, một đám người luyện tập võ thuật khiến mọi người ngưỡng mộ.

Những người này từ nhỏ vô tư vô lự, có người thân yêu thương, còn có thể quang minh chính đại ở chỗ này luyện võ.

Không giống cô, chỉ có thể trốn ở góc xem.

Có đôi khi làm vệ sinh xong, cô sẽ lén vào luyện cùng.

Bắt đầu chính là vì tò mò, sau đó là đam mê.

Bộ dạng cô xinh đẹp, nhưng tính cách lại quái gở, bởi vì học lén một thời gian dài, cho nên trở thành đối tượng bị khi dễ.

Võ thuật, không những không làm cô có thân thể khỏe mạnh, mà còn làm cho cô có năng lực đánh người khi bị khi dễ.

Sau khi được ngon ngọt, cô vẫn luôn say mê luyện tập võ thuật, động tác càng ngày càng lợi hại.

Sau đó tận thế bùng nổ, rốt cuộc cô cũng có nơi để dùng võ.

Hơn nữa có nước suối linh nghiệm này, cô mới có thể trong một tháng mà thu thập nhiều đồ như vậy.

Vì quyết tâm giảm béo, Miêu Kiều Kiều cố ý đặt mấy thiết bị luyện tập trong nhà gỗ ở sân vườn.

Đầu tiên trường côn, bao cát, người gỗ ắt không thể thiếu, đây là công cụ cô thường xuyên sử dụng.

Tiếp theo làm xe đạp, rèn luyện chân, giảm bụng cũng rất quan trọng.

Bố trí xong thiết bị, Miêu Kiều Kiều bắt đầu luyện tập: 1, chạy một vòng quan nhà gỗ và linh tuyền, đại khái mất hết 30 phút; 2, đạp xe đạp 30 phút, ngồi dậy nằm xuống ba lần hết 20 phút; 3, dùng trường côn tập võ 10 phút, đánh bao cát, luyện người gỗ tổng cộng 30 phút.

Cho nên mỗi lần rèn luyện ít nhất mất hai tiếng đồng hồ.

Điên cuồng rèn luyện, Miêu Kiều Kiều xụi lơ nằm trên đất, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Nước linh tuyền!”

Ý nghĩ vừa lóe, một ly nước suối hiện ra trong tay.

Miệng to uống nước mát lạnh, cả người mới chậm rãi khôi phục.

Nước linh tuyền này quả nhiên là nước thần, cô thực sự yêu chết nó!

Chờ rèn luyện xong, bụng cô òm ọp kêu lên.

Buổi tối cô chỉ ăn một chén, bụng đã đói từ lâu, nhưng vì luyện tập nên cũng không để ý.

Bây giờ dừng lại, cả cơ thể kêu gào phải ăn gì đó.

Dùng suy nghĩ đưa tới một cây táo, Miêu Kiều Kiều bắt nó lớn nhanh, ăn từng quả.

Phương pháp “Trông mơ giải khát” này vẫn còn dùng được.

Trong không gian không khí tinh thuần, rau quả ở bên ngoài khi đặt trong này thì hương vị cũng tốt hơn nhiều, ăn cũng thoải mái.

Một cây táo, bụng cũng không còn đói.

Chờ có chút tinh thần, Miêu Kiều Kiều lại cởi giày lên cân.

Cừ thật, bảy sáu kí rưỡi!

Rèn luyện hai tiếng đồng hồ, gầy được nửa kí.

Miêu Kiều Kiều không nhịn được hoài nghi, cái cân này cân luôn cả mồ hôi cô.

Chậc, con đường giảm béo vẫn còn rất dài.

Ra không gian, Miêu Kiều Kiều chậm rì rì về phía nơi ở của thanh niên, trời đã khuya.

Cô dùng ý nghĩ tìm đồng hồ trong không gian, vừa vặn mười giờ giờ hơn.

Bây giờ mọi người vẫn còn học trong phòng, thấy cô vẻ mặt mệt mỏi trở về, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện.

Lâm Cúc không nhịn được hỏi: “Em làm gì thế, buổi tối còn đi ra ngoài lâu vậy.”

Miêu Kiều Kiều cười cười: “Không phải em đã nói muốn giảm béo à, ăn cơm xong em đi luyện tập một lát, về sau cứ đến đêm em sẽ ra ngoài, như vậy sẽ gầy hơn.”

Địa hình rừng rậm dưới chân núi khó khăn, chỉ cần bí mật trốn vào không gian, những người khác cũng sẽ không phát hiện được.

Nghe cô nói như vậy, những người khác cũng có chút kinh ngạc.

Rõ ràng cả ngày mệt như thế, buổi tối còn có sức đi luyện tập.

Cái khác không nói, mọi người thầm bội phục ý nghĩ giảm cân của cô, cũng không biết là kiên trì bao lâu.

Trải qua ngày hôm qua và hôm nay hai lần khiêu khích thất bại, Mã Phương có chút sợ hãi Miêu Kiều Kiều.

Cô ta không dám biểu hiện trào phúng ra mặt, chỉ có thể xem thường sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.