Trong lòng lại nghĩ sao có thể giảm béo, lúc đó chẳng phải thành người quái dị sao.
Ngoại trừ Bạch Nghiên, cô ta tự xưng là người đẹp thứ hai trong đám thanh niên, cảm giác ưu việt mười phần, tự nhiên là không nghĩ rằng nàng bị đem đi so sánh.
Trừ bỏ Mã Phương, cũng có người phản ứng lại, là Cổ Từ.
Ban ngày khi làm việc, anh ta nghĩ về chuyện hôm qua, càng nghĩ càng không thích hợp.
Miêu Kiều Kiều thích anh ta nhiều năm, lúc trước còn cố tình đi theo anh ta xuống thôn quê, sao có thể nói không thích.
Cho nên là lạt mềm buộc chặt, hoặc là... Thích người khác rồi.
Nhưng cô cũng xuống thôn quê mới một tháng, thường xuyên tiếp xúc với mấy người trong sân này.
Ngoại trừ anh ta, cũng chỉ có hai thanh niên cường tráng, hai người này cũng không quen cô.
Cho nên, Cổ Từ không biết hoặc là nói không thừa nhận Miêu Kiều Kiều thay đổi tình cảm.
Như vậy cũng chỉ còn một cái, chính là: Cố ý cùng kiếm chuyện với anh ta, hấp dẫn lực chú ý của anh ta, khiến anh ta chủ động nói thích.
Cổ Từ cảm thấy mình đoán không sai.
Vì để anh ta thích mình, cô còn cố ý chạy đi rèn luyện.
Cũng không biết cô giảm béo sẽ có bộ dáng như thế nào, nếu không xấu, có lẽ có thể thử xem.
Dù sao ở nông thôn rất nhàm chán, cơ thể gầy đi cũng rất tốt, tìm việc vui cũng không sai.
Nghĩ vậy, Cổ Từ buồn bực trở nên tốt hơn nhiều.
Quên đi, chỉ cần về sau không nghe cô ầm ĩ, anh ta có thể rộng lượng bỏ qua chuyện tối hôm qua.
Nhưng anh ta phải lạnh nhạt thời gian, bằng không con nhỏ này không biết nặng nhẹ, chỉ biết gây rối.
Cổ Từ ảo tưởng càng nhiều, ánh mắt nhìn về Miêu Kiều Kiều càng ngày càng không thích hợp.
Miêu Kiều Kiều cũng cảm giác được, cô không lưu tình ghét bỏ lườm anh ta một cái.
Nhưng trong mắt Cổ Tử lại cho rằng cô liếc mắt đưa tình với mình.
Anh ta thầm đắc ý, xem ra con béo ngốc ngếch này vẫn có tình cảm sâu đậm với mình.
Miêu Kiều Kiều không biết suy nghĩ này của Cổ Từ, nếu không cô nhất định sẽ chạy qua đánh anh ta thành đầu chó.
Bắt chuyện với mọi người xong, cô nhanh chóng đi tắm rửa, trực tiếp nằm xuống ngủ.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi, phải ngủ sớm để lấy lại sức.
Những người khác cũng đến mười một giờ đêm buông sách vở đi nghỉ, chờ sau khi mọi người vào phòng, Miêu Kiều Kiều đã ngủ say.
Mã Phương không sợ cô, lẩm bẩm một tiếng: “Lớn lên đã giống đầu heo, tướng ngủ cũng hệt như lợn.”
Lâm Cúc cởi giày lên giường, nghe nói như thế phản lại một câu: “Làm như cô ngủ yên lắm, ban đêm còn ngáy vang trời đấy.”
“Chị nói bậy...” Mã Phương cắn môi: “Em lại chưa nói chị...”
Lâm Cúc hừ nhẹ: “Trước một mặt sau lưng một mặt, có gan cô đứng trước mặt người ta mà nói luôn đi, đừng có to nhỏ sau lưng người khác.”
Nghe vậy, Mã Phương ủy khuất bĩu môi, không dám cãi nữa.
Lúc này ngược lại Bạch Nghiên cũng không hùa theo.
Tính tình người này quá mức xúc động, miệng cực kỳ thiếu đòn. Nếu không xem trên phần bạn học chung, cô ta đã lười quản rồi.
Bạch Nghiên nằm trong chăn, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Bọn họ ở đây một tháng, vẫn không có cơ hội tìm người kia.
Chờ thu hoạch xong, cô ta tìm lý do đến thôn cạnh nhìn xem.
Nhớ đến khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông, trên mặt cô ta thoáng đỏ bừng… … Sáng sớm hôm sau, Miêu Kiều Kiều nghe động tĩnh thì bật người dậy.
Hôm nay cô cố ý xin phép một ngày thu dọn đồ đạc, làm sớm một chút thì càng thoải mái.
Tối hôm qua, lương thực đã được chia theo đầu người nên bữa sáng hôm nay không có phần của cô.
Bắt chuyện với đám người Lâm Cúc xong, cô liền trực tiếp chui đầu vào phòng chứa đồ sửa sang lại.
Thừa dịp này, cô dùng suy nghĩ chiên hai quả trứng và rót một ly sữa ở không gian.
Một lát sau, những người khác bắt đầu làm việc, Miêu Kiều Kiều chạy lên phía trước đóng cửa gỗ đại viện thanh niên trí thức lại.
Đóng cửa xong, cô liền trực tiếp vào không gian, ăn bữa sáng gồm trứng và sữa, lại ăn một quả chuối và bánh mì.
Nhiệm vụ hôm nay của cô khá nặng, phải ăn nhiều một chút thì mới có sức lực làm việc.
Trong phòng chứa có nhiều đồ, đều là sắt rỉ, mấy thứ này đều là của chủ nhân đời trước để lại, không có tác dụng gì.
Miêu Kiều Kiều dời mấy thứ này ra ngoài, đồ nào quá lớn thì dọn sang góc hẻo lánh bên kia tường viện, nhỏ thì tập trung lại một chỗ ném thẳng tới nơi đổ rác, những thứ còn lại thì vứt hết.
Làm xong, Miêu Kiều Kiều mệt chết, toát hết mồ hôi, cả người dính đầy bụi bẩn.
Cũng may hôm nay cô mặc đồ đen, không sợ dơ.
Nhưng mà lại nói tiếp, áo quần của nguyên chủ không màu đen thì cũng màu xám, không có màu sáng nào hết.
Mẹ nguyên chủ vì tiết kiệm nên chưa bao giờ cho cô ấy quần áo mới.
Bởi vì nguyên nhân dáng người mập mạp, quần áo này cũng được cải tạo từ đồ cũ của mẹ nguyên chủ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Miêu Kiều Kiều không nhịn được khó hiểu.