Vẻ mặt Điền Tĩnh điên cuồng, thê lương như ác quỷ.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, Điền Tĩnh thực sự không thích hợp, rõ ràng là một người sống sờ sờ, nhưng biểu hiện lại tựa như lệ quỷ đòi mạng. Cô kéo Yến Thiếu Ngu lùi lại mấy bước, dùng nhánh cây dây leo khóa càng chặt Điền Tĩnh lại, phòng ngừa cô ta chó cùng rứt giậu.
Yến Thiếu Ngu nhìn tia m.á.u đỏ tươi trong mắt Điền Tĩnh, nhíu chặt lông mày: "Cô có bệnh điên à?"
Câu nói này của anh giống như mở ra sự tuyệt vọng của Điền Tĩnh: "Tao không điên! Tao không điên! Kẻ điên chính là chúng mày! Tao là người xuyên việt, là đứa con của vận mệnh! Thế giới tiểu thuyết này nên xoay quanh tao! Không không, Tống Kim An đâu? Tống Kim An đâu rồi?"
Điền Tĩnh không ngừng giãy dụa, gai trên cành táo khảm vào trong da thịt cô ta, siết ra những vết m.á.u chói mắt.
"Người xuyên việt? Đứa con của vận mệnh? Thế giới tiểu thuyết?" Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã để lộ sạch sẽ thế giới trong mắt Điền Tĩnh, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu liếc nhau, trong mắt hai người tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
"Em nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng.." Môi Cố Nguyệt Hoài khẽ run, vẻ mặt cô như không dám tin.
Thế giới tiểu thuyết, thế giới chân thực mà cô đang sống lại chỉ là một câu chuyện trong mắt Điền Tĩnh? Sao lại hoang đường như thế?
Yến Thiếu Ngu mím môi, hơi nheo mắt lại, sau khi trầm tư một lúc, anh nói: "Em đã từng nói, từ đầu đến cuối, mục tiêu của Điền Tĩnh đều là Tống Kim An và em. Như vậy thì xem ra, trong câu chuyện mà cô ta biết, có lẽ em và Tống Kim An chính là nhân vật chính."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cô còn chưa kịp nói gì, sắc mặt đã thay đổi.
Quần áo trên bụng Điền Tĩnh rách tan, phần bụng nhô lên cao cao tựa như một tầng màng mỏng trong suốt, gần như có thể nhìn thấy nội tạng, mà trong bụng của cô ta có thứ gì đó đang không ngừng nhúc nhích, gân xanh trải rộng, nhìn vô cùng kỳ lạ.
Trên mặt Cố Nguyệt Hoài lộ ra vẻ kinh ngạc: "Trong bụng cô ta là cái quái gì vậy?"
Nguyệt
Năm giác quan của cô khác với người thường, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy một sinh vật hình người dưới màng bụng đang cố đá chân, duỗi tay, nhưng cô lại cảm giác được rất rõ ràng, bào thai trong bụng cô có một hơi thở âm u lạnh lẽo đáng sợ, không hề có một chút sức sống nào.
Đôi mắt hẹp của Yến Thiếu Ngu sắc bén, anh nhìn chằm chằm vào bụng cô ta một lát, sau đó nghiêm trọng nói: "Là hàng đầu thuật, thuật nuôi quỷ từ xác trẻ sơ sinh."
Cố Nguyệt Hoài hít vào một hơi lạnh, đôi mắt trong veo cũng chấn động theo.
Nhưng mà sau khi được trải nghiệm những năng lực siêu phàm như trùng sinh, không gian Tu Di, năng lực chữa trị, năng lực tiếp nhận của cô đối với những thuật pháp quỷ dị này cũng mạnh rất nhiều, một lúc lâu sau, cô cau mày nói: "Tại sao thuật hàng đầu lại lưu truyền trong quốc gia chúng ta?"
Ngay từ khi thành lập xã hội mới, các ngành nghề như thầy phong thủy và Âm Dương sư đã bị trục xuất khỏi đất nước, và hầu hết những người này sau đó đã đến Hương Giang. Cho nên loại thuật số huyền học này ở cũng không thịnh hành ở trong nước, theo lý thuyết là không nên có thuật hàng đầu.
Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu u ám, anh gằn từng chữ một: "Người có tâm muốn hại người, ai có thể phòng bị?"
Theo như anh biết, có một số thành viên phe phái thủ đô dã âm thầm nuôi hàng đầu sư dưới trướng của mình, mục đích không cần nói cũng biết, chỉ là những năm này nó được che giấu rất kỹ, chưa hề bại lộ trước mặt công chúng, cho nên mới không bị phát hiện.
Nhà họ Yến đã từng bị thuật hàng đầu làm hại, Yến Thiếu Đường sinh ra đã ngu dại chính là chứng cứ.
Nhưng mà bây giờ Thiếu Đường đã được chữa trị, không còn là em gái nhỏ khiến cả nhà lo lắng trước kia nữa rồi.
Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm vào cái bụng không ngừng nhấp nhô của Điền Tĩnh, cô cau mày, lạnh lùng quát lên: "Điền Tĩnh, đúng là cô điên rồi."
Điền Tĩnh nằm trên mặt đất cười ha ha, không biết qua bao lâu, cô ta khẽ ngẩng đầu liếc nhìn cái bụng của mình, cảm nhận được"Quỷ tử" đang không ngừng vặn vẹo và lớn lên trong bụng, vui sướng trong mắt cô ta càng sâu, kết hợp với dáng vẻ toàn thân m.á.u tươi càng làm cho người ta sợ hãi.
"Cố Nguyệt Hoài, Quỷ tử cảm nhận được mẫu thể gặp nguy hiểm, chuẩn bị giáng sinh, cho dù chết, tao cũng muốn lôi mày chôn cùng!" Nói xong, Điền Tĩnh quay đầu nhìn xung quanh với vẻ khó khăn: "Một nơi tốt như vậy, không gian tốt như vậy, ở trong tay mày đúng là lãng phí. Nếu có kiếp sau, tao nhất định phải cướp bằng được nó, g.i.ế.c sạch chúng mày! Ha ha ha…"
Tiếng cười khặc khặc thê lương của Điền Tĩnh quanh quẩn trong không gian Tu Di, một giây sau, phần bụng của cô ta đột nhiên vỡ thành một cái hố to!
Hô hấp của Cố Nguyệt Hoài hơi sững lại, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Yến Thiếu Ngu.
Lỗ thủng lớn trên bụng Điền Tĩnh không ngừng tràn ra m.á.u tươi, sau đó, một bàn tay nhỏ tựa hồ da bọc xương thò ra khỏi bụng ta, một lát sau, một đứa bé dáng vẻ quái dị bò ra!
Ngũ quan đứa bé bằng phẳng, tròng mắt đen ngòm, chính là “quỷ tử" mà Điền Tĩnh đã nói!
Yến Thiếu Ngu đột nhiên rút s.ú.n.g lục từ thắt lưng ra, bóp cò, b.ắ.n vài phát về phía "Quỷ tử".
Đạn xé gió lao ra, rất dễ dàng xuyên thủng trán và thân thể của "Quỷ tử", nhưng mà nó cũng chỉ run rẩy một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt dữ tợn nhe răng nhìn về phía Yến Thiếu Ngu. Rõ ràng là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng trong miệng nó lại có răng nanh.
Cố Nguyệt Hoài vô cùng chán ghét, cô tiện tay ném một nắm hạt giống ra ngoài, hạt giống gặp đất phát triển điên cuồng, có lẽ do ở trong không gian Tu Di nên tốc độ sinh trưởng nhanh hơn nhiều so với bên ngoài, chỉ trong chớp mắt, dây leo rậm rạp đã trói "Quỷ tử" lại.
"Quỷ tử" giãy dụa kịch liệt, răng nanh gặm nhấm dây leo, phát ra âm thanh xì xì xì.
Hơi thở âm tà của nó là khắc chế rất mạnh đối với thực vật, nhưng mà một "Quỷ tử" vừa ra đời, cho dù ba đầu sáu tay cũng không chống cự nổi tốc độ sinh trưởng của dây leo, không lâu sau, "Quỷ tử" đã kiệt sức, mềm oặt bị trói ở trong dây leo.
Cố Nguyệt Hoài liếc qua Điền Tĩnh đang thở ra thì nhiều mà hít vào không được bao nhiêu, lại nhìn về phía "Quỷ tử", vẻ mặt cô rất khó coi.
"Nên xử lý thứ này như thế nào? Máu chó đen? Hay là đi tìm đạo sĩ vẽ lá bùa rồi dán lên? Đừng nói là chúng ta còn phải đi tìm hàng đầu sư chứ?" Cô chưa từng tiếp xúc với những thứ ma quỷ này, hôm nay ngẫu nhiên đụng phải, đúng là có chút không biết làm sao.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, mặc dù không phải là anh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhưng cũng biết rất ít.
Hai người nhìn nhau không nói gì, một lúc sau, Cố Nguyệt Hoài ngập ngừng nói: "Hay là dùng năng lực chữa trị thử một chút?"
Cô có thể cảm giác được hơi thở của "Quỷ tử" trái ngược với năng lực chữa trị của cô, có thể nó sẽ là thứ tốt để kiềm chế.
Yến Thiếu Ngu yên lặng gật đầu, đối mặt với loại tình huống này, cũng chỉ có thể dùng cách siêu phàm để đối phó.
Cố Nguyệt Hoài bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào "Quỷ tử" đang bất động, cô nắm dây leo đang trói chặt nó, năng lực chữa trị tựa như một dòng chảy xuống dây leo, tất cả đều rót vào "Quỷ tử", trong chốc lát, những tiếng rít bén nhọn vang lên!
Thân thể "Quỷ tử" bốc khói trắng, giống như một gáo nước lạnh dội lên than củi, những tiếng xèo xèo vang lên không dứt bên tai, nhưng chỉ trong chốc lát, cơ thể quỷ dị của "Quỷ tử" đã hóa thành sương mù, tiêu tán trong không khí, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Không biết có phải Điền Tĩnh cảm giác được"Quỷ tử" tiêu tán hay không, mà trong miệng cô ta phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Đôi mắt cô ta tối tăm mờ mịt, thân thể cũng giống như bị hút khô năng lượng, trở nên già nua không chịu nổi.
"Cố, Cố Nguyệt, Nguyệt Hoài..,Thua mày…Tao…Tao thật sự...Không cam tâm!" Điền Tĩnh xụi lơ, đôi mắt phản chiếu cảnh tượng bình yên và đẹp đẽ của không gian Tu Di, trong hơi thở vẫn còn hương lúa, hương trái cây quanh quẩn, hoàn toàn không còn thở nữa.