Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Chương 25: 25: Tự Nuôi 2




“A!!!” Vừa thầm oán trong lòng xong, Triệu Yến bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, cô ta nhảy dựng lên liên tục đập đập vào đầu, tóc bị đốt rồi!Vương Vệ lạnh lùng bưng một gáo nước tới dội từ trên đầu xuống: “Bây giờ đã biết vì sao tôi phải giúp cô ấy làm việc chưa?” Sợ nha đầu này làm nổ luôn phòng bếp! Nhìn dáng vẻ Triệu Yến bị xối ướt như chuột lột, bất đắc dĩ trừng Tiêu Hiểu một cái.

Tiêu Hiểu chột dạ ngoảnh đầu đi.

Triệu Yến sờ cái đầu vẫn còn đang nhỏ nước nổi cáu nói: “Vợ chú tư, tôi chẳng chọc gì thím, thím đây… thím đây là muốn mạng của bà đây hả, thím còn muốn thiêu sống tôi cho chết hay gì!”“Đừng nói bậy, nếu như thật sự muốn thiêu chết cô thì sẽ không đốt tóc của cô rồi.


” Vương Vệ một lời định tính: “Chẳng phải bảo cô ngồi xa chút rồi sao?”Triệu Yến tức muốn chết, thì ra đây lại là lỗi của cô ta?Vương Vệ bênh vực trắng trợn, Tiêu Hiểu lại rất hưởng thụ.

Cô đứng lên: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, là không biết làm thật, mấy ngày trước tôi còn đốt vào tay mình nổi lên bọng nước nữa.

” Mặc kệ thế nào là cô đốt tóc của người khác, xin lỗi vẫn là điều cần phải làm.

Triệu Yến dò xét khắp người Tiêu Hiểu một phen, chậc chậc hai tiếng: “Thật hay giả đấy? Còn có người ngốc như vậy sao?”Mẹ chồng còn bảo cô ta tay chân vụng về, Tiêu Hiểu mới là ghê gớm kia kìa! Lập tức cười trên nỗi đau của người khác nói với Vương Vệ: “Chú tư nè, vậy sau này chú phiền phức rồi, cưới một cô vợ cái gì cũng chẳng biết làm, xem ra muốn làm bà cô để nuôi rồi!” Nói xong che tóc trở về phòng chuẩn bị đi lau khô tóc, vừa đi còn vừa nghĩ nhà lão Tiêu thật biết khoác lác, nói việc nhà của nhà họ Tiêu đều do Tiêu Hiểu làm, hay lắm, phiền phức vứt vào trong tay chú tư rồi.

Chuyện của Tiêu Hiểu chẳng mấy chốc liền lan truyền khắp nhà họ Vương, mẹ Vương ngồi trên giường cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy là nha đầu đó giả vờ thôi, rõ ràng lúc ở nhà mẹ đẻ cái gì cũng đều làm rất tốt, vừa đến nhà chúng ta liền chẳng biết làm gì cả rồi?”Cha Vương đối với những việc vặt vãnh này không hề để ý: “Không biết thì từ từ học thôi.

”“Học cái rắm mà học, nó cái gì cũng không biết làm, nhà chúng ta chẳng phải nuôi không một đứa à? Nếu việc nhà đã làm không tốt, đầu xuân liền đi ra ruộng, kiếm nhiều công điểm một tí.

”Cha Vương trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Bà muốn làm thế nào cũng được, chỉ là đừng chọc điên thằng tư.


”Nói đến Vương Vệ, vẻ mặt của mẹ Vương cứng đờ, hừ lạnh một tiếng : “Đó chính là đồ sói con, ban đầu lên trên núi trốn thổ phỉ, chẳng có gì ăn, mỗi một mình nó uống sữa còn nhiều hơn ba đứa nhỏ khác cộng lại, không cho nó ăn còn cắn tôi, chính tôi còn không sống nổi, lấy đâu ra nhiều sữa như vậy cho nó, từ nhỏ đã phản nghịch, tôi không ném nó đi, nói không chừng chính mình cũng không xuống nổi núi, còn có đôi mắt đó của nó nữa, con người sao có thể có được, vì chuyện này, có rất nhiều người bàn tán về tôi! ”Lời này bà ta đã nói không biết bao nhiêu lần với cha Vương, mỗi lần nói đều vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện vô cùng lẽ thẳng khí hùng, bởi vì Vương Vệ, bà ta phải chịu bao nhiêu khổ, thậm chí còn có một số lời bàn tán nói bà ta không giữ đạo vợ, chẳng biết làm với thứ gì, mới sinh ra một con quái vật như Vương Vệ!.

, khiến bà ta nghe mà muốn chết quách cho xong, bà ta sinh chính là con, không phải quỷ đòi nợ, vì để mình sống sót, bà ta vứt bỏ Vương Vệ chẳng có gì sai.

Nhưng cha Vương người đã sớm chiều sống chung với mẹ Vương nhiều năm như vậy biết rằng, mẹ Vương kêu gào càng lợi hại, thật ra trong lòng càng mềm yếu, bởi vì vứt bỏ Vương Vệ, sau đó ông cụ chẳng còn nữa, sau khi Vương Vệ về với chi thứ, mẹ Vương càng không muốn thừa nhận lỗi lầm và chột dạ của mình, liền càng cay nghiệt đối với Vương Vệ, vả lại Vương Vệ cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng, sự cay nghiệt của mẹ Vương khiến anh lấy cả mạng sống mà chọi lại, cho đến hiện giờ, khiến cho giữa những người khác và Vương Vệ cách một dòng Sở Hà Hán giới!.

.


Do sự uy quyền của Vương Vệ cản trở, người nhà họ Vương chẳng ai dám nói Tiêu Hiểu, ngay cả mẹ Vương cũng chỉ ở trên bàn ăn mỉa mai Vương Vệ một câu: “Mặc kệ vợ mày có làm được hay không, dù sao việc chúng mày nên làm không được đẩy cho người khác, nhà không nuôi người nhàn rỗi!”Vương Vệ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Tôi trước giờ chưa từng để mấy người nuôi!” Khi anh trở về nhà họ Vương đã mười tám tuổi, lúc đó đang đi theo đội sản xuất làm việc, từ nhỏ sức lực đã lớn hơn người khác, công điểm kiếm được tuy không nhiều nhưng với khẩu phần ăn của anh mà nói quả thực không hề chiếm tiện nghi của nhà họ Vương, dù sao nhà họ Vương sẽ không cho anh ăn nhiều cơm, anh cũng liền dựa theo khẩu phần ăn của mình mà làm việc.

Mẹ Vương liếc nhìn Tiêu Hiểu một cái: “Lời huênh hoang của mày nói cũng thật sớm, đây chẳng phải một Bồ Tát cái gì cũng không biết hay sao, sau này mày phải nuôi không phải chỉ một mình mày, những người khác trong nhà cũng sẽ không lấy khẩu phần lương thực của mình ra nuôi người nhàn rỗi.

”Vương Vệ cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mẹ Vương: “Bà yên tâm, vợ tôi tự tôi sẽ nuôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.