Người nhà họ Dương sẽ không phái người ở khắp nơi trong cả nước đi theo anh ta, họ không có năng lực này, cũng không tìm được người như vậy. Anh ta xuất thân là quân nhân, người thường sao có thể theo dõi anh ta? Cho nên nhà họ Dương cho người theo dõi anh cả là thích hợp nhất. Bởi vì bọn họ biết, một khi tìm được Ôn Lễ, anh cả nhất định sẽ rời khỏi thủ đô.
Vậy nên, anh cả không thể tới nơi này. Bằng không nếu Ôn Lễ bị bại lỗ, người nhà họ Dương sẽ đối phó với Ôn Lễ, con trai của nhà họ Dương gia bị anh cả biến thành thái giám, bọn họ tìm thấy Ôn Lễ, nhất định sẽ có ý định xấu với Ôn lễ, cho nên Ôn Lễ không thể gặp nguy hiểm. Nhưng bây giờ đã tìm được Ôn Lễ, cho nên nhà họ Dương coi như xong đời. Anh cả vẫn luôn không động tới nhà họ Dương, còn không phải là vì con gái nhà họ Dương là người duy nhất biết manh mối của Ôn Lễ sao? Anh cả vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn. Mà hiện tại, chờ anh cả giải quyết xong nhà họ Dương, bọn họ có thể đoàn tụ với Ôn Lễ.
Nghĩ đến đấy, hốc mắt Ôn Hiền có chút ướt, nhưng tâm trạng rất tối. Nhà họ Dương không còn, thù của chị cũng có thể báo. Còn nhà họ Lâm, tuy lúc ấy bị Dương gia uy hiếp, nhưng cũng không thể coi như không có việc gì. Cho nên nhà họ Ôn cùng nhà họ Lâm vĩnh viễn đoạn giao.
Hiện tại điều lo lắng nhất là, làm thế nào để Ôn Lễ không nhận nhà họ Lâm.
Trên đường Lâm Dư Dư trở lại nhà thím Lý, thấy Lý Thu Hồng nắm tay Ôn Lễ, hai bà cháu vừa cười vừa nói: "Thím, Tiểu Ôn lễ."
Lý Thu Hồng: "Cháu đã trở lại, thím còn muốn đưa Ôn Lễ đến nhà đại đội trưởng xem xem, thế nào? Có chuyện gì sao?"
Lâm Dư Dư lắc đầu: "Không có, là một người khách nhà đại đội trưởng ăn xong bị đau bụng, gọi cháu đến xem. Đúng rồi, thím, chiều nay cháu lên trấn dọn dẹp ký túc xá sở, cháu muốn đem chăn và mấy đồ linh tinh đều dọn lên, nhưng một mình cháu không mang hết được, thím có thể giúp cháu không? Đưa cả Tiểu Ôn Lễ đi, để thằng bé mở mang tầm mắt. Lúc đi về cũng ngồi xe bò, xe bò còn đưa khách của đại đội trưởng lên huyện, chờ xe bò từ huyện trở về, chúng ta cũng có thể ngồi xe bò để đi về."
Lý Thu Hồng đương nhiên không có ý kiến, bà thấy, Lâm Dư Dư giúp bà nhiều nhưu vậy, đừng nói ngồi xe bò, chính là đi bộ bà cũng đồng ý, bà chỉ không yên tâm về cháu trai, hiện tại có thể đưa cháu trai đi theo, bà đương nhiên không còn lo lắng. Hơn nữa, hôm nay Lâm Dư Dư còn đưa cháu trai đi mua sách, bộ dáng vui vẻ của cháu trai, bà cũng chưa từng thấy qua.
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím."
Đồ vật Lâm Dư Dư chuẩn bị rất ít, chỉ có màn, quần áo và chăn, còn có mấy quyển sách hôm nay tìm được, cho nên rất nhanh là đi được rồi. Bọn họ chờ ở sân một lúc, xe bò liền tới.
Phạm A Ngưu: “Thanh niên trí thức Lâm, lên xe.”
Lâm Dư Dư: "Đây. Chú, khi nào chú đưa khách về thì ghé sở một chút, thím Lý với Tiểu Ôn Lễ vẫn cần phiền chú đưa về, thím cùng cháu đi, cùng cháu quét dọn lại ký túc xá."
Phạm A Ngưu: "Được, không thành vấn đề."
Ôn Hiền ngồi trên xe bò, từ khi bắt đầu đến sân nhà họ Lýa anh ta không hề rời mắt khỏi Ôn Lễ. Thằng bé cao hơn hai năm trước. Tuy rằng không cường tráng như những đứa trẻ khác, nhưng sắc mặt không tồi. Quần áo cũng sạch sẽ, cũng không có mấy miếng vá. Ở đại đội này, anh ta gặp qua mấy đứa trẻ quần áo toàn thân chỗ nào cũng vá. Có thể thấy được, Tiểu Ôn Lễ ở gia đình này cũng không tồi.
Dù là đại đội trưởng hay bác sĩ Lâm, đều nói Lý Thu Hồng đối xử rất tốt với Tiểu Ôn Lễ, có thể thấy được là sự thật. Người lớn có đối xử tốt với đứa nhỏ hay không có thể nhận ra ở tinh thần, trang phục và tính cách của đứa bé. Thấy Tiểu Ôn Lễ hoạt bát chạy tới, chạy lui, liền biết Lý Thu Hồng đối xử với thằng bé rất tốt.
Ôn Hiền vừa vui mừng, cũng vô cùng cảm kích Lý Thu Hồng.
Đại đội trưởng ở bên cạnh nhìn Ôn Hiền mấy lần, Ôn Hiền vẫn luôn trầm ổn, nhưng giờ khắc này, lại vô cùng xúc động. Đại đội trưởng nghĩ đến những lợi ích mà Ôn Hiền hứa, trong lòng ông cũng rất vui mừng. Nói ông chiếu cố bà cháu Lý Thu Hồng và Lâm Dư Dự, liền cho ông một công tác công nhân, chuyện này có gì không thể?