Hơn nữa chuyện chiếu cố này cũng không phải cho bọn họ cái gì tốt, mà không để bọn họ bị ức hiếp ở đại đội. Đại đội trưởng tự nhận mình là người làm việc công bằng, nên không sợ người khác nói gì. Đương nhiên, con người cũng sẽ ích kỉ, chỉ cần ông không làm chuyện trái lương tâm, không làm chuyện gì kinh thiên động địa, ích kỉ một chút liền có công tác công nhân, vì cái gì lại không làm?
Nhưng, ông cũng vui mừng cho Lý Thu Hồng. Không có chồng, cũng không có con, thân thích cũng không quan tâm, căn bản muốn nhận nuôi đứa nhỏ cũng vì muốn có người dưỡng lão, nhưng bà ấy tuổi đã cao, cháu trai lại nhỏ như vậy, cuộc sống sẽ rất khó khăn. Không ngờ, người tốt cũng sẽ được báo đáp, người nhà đứa bẽ đã tìm tới, cũng đồng ý đưa bà đi cùng, để cháu trai có thể dưỡng lão cho bà ấy...
Mọi người cùng nhau lên xe bò, Phạm A Ngưu đánh xe đưa đoàn người rời khỏi thôn Phạm gia. Ngồi trên xe, Lâm Dư Dư nói với Lý Thu Hồng: "Vị đồng chí này là khách của đại đội trưởng, trưa nay ăn phải đồ hỏng rồi bị đau bụng, đại đội trưởng lo lắng kêu cháu đi xem sao."
Lý Thu Hồng gật đầu, lễ phép hỏi thăm: "Bây giờ đồng chí không sao nữa chứ?"
Ôn Hiền nói: "Cảm ơn thím đã quan tâm, cháu không sao, bác sĩ Lâm rất giỏi, ấn vài cái đã đỡ rồi. Đây là cháu của thím sao, rất ngoan." Từ lúc lên xe bò đến giờ thì đều ngoan ngoãn đọc sách, bên trong quyển sách là các câu chuyện cổ tích thời xa xưa.
Lý Thu Hồng gật đầu: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên thằng bé đọc sách, hôm nay Dư Dư dẫn nó đi mua, thằng bé rất quý và thích quyển sách này. Ôn Lễ, mau lại đây chào chú đi."
Ôn Lễ ngẩng đầu, xấu hổ nhìn Ôn Hiền, rồi ngoãn ngoãn gọi: "Chú Ôn."Ôn Hiền nghe thấy giọng nói nhu thuận của thằng bé thì trong lòng rất kích động. Ôn Hiền cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên ôn hoà: "Cháu có thích đọc sách không?”
Tiểu Ôn Lễ: "Có thể đi hỏi chị." Khi nói ánh mắt nhìn về phía Lâm Dư Dư mang theo ý cười, khác hẳn lúc nhìn Ôn Hiền luôn cười ngượng ngùng, còn khi nhìn Lâm Dư Dư thì luôn tươi cười sáng lạn cùng ÿ lại.
Là quân nhân nên Ôn Hiền rất giỏi quan sát biểu tình của người khác, từ những cử chỉ của Tiểu Ôn Lễ anh có thể biết được Ôn Lễ rất thích bác sĩ Lâm.
Mà như vậy cũng đúng, bác sĩ Lâm là người đã cứu sống bà nội của thằng bé, lại còn mua sách cho thằng, sự giúp đỡ này cũng giống như đã cho thằng bé than để sưởi ấm vào những đêm tuyết rơi giá lạnh, làm cho cậu bé không bao giờ quên được.
Ôn Hiền nhìn Lâm Dư Dư, trong lòng rất cảm kích cô.
Xe bò đưa mọi người lên trấn, Lâm Dư Dư cùng đoàn người xuống xe. Ôn Hiền nhìn họ có chút không nỡ. Trên đường đi, anh cùng Ôn Lễ trò chuyện rất nhiều nhưng chủ yếu là anh hỏi thằng bé trả lời, anh nhìn ra đứa nhỏ này rất nhẫn nại. Đa số các đứa bé trạc tuổi thằng sẽ rất khó chịu khi bị hỏi nhiều thứ. Bất quá, anh đều hỏi những nội dung trong sách cho nên thằng bé rất hứng thú.
Lý Thu Hồng giúp Lâm Dư Dư quét dọn kí túc xá, khi Phạm A Ngưu đánh xe trở vê thì đã tới giờ cơm chiều. Lâm Dư Dư xuống nhà ăn mua bánh bao cho Lý Thu Hồng mang theo, bà chỉ lấy một cái còn hai cái để lại cho Lâm Dư Dư.
Trương Mân ăn cơm chiều ở nhà ăn rồi mới lên nên khi cô ấy tới thì đã trễ. Khi cô tới thì kí túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Dư Dư đang ở trên giường đọc sách.
Ba mẹ Trương Mân đưa cô ấy tới, ba cô ấy đang chờ ở dưới lầu, cô và mẹ cùng mang hành lí lên. Mẹ Trương nhìn qua rất nhiệt tình, còn hào phóng tặng cho Lâm Dư Dư mấy cái bánh bột ngô cùng với rau hẹ và trứng gà, là mấy món quà đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Lâm Dư Dư không từ chối, bạn bè cùng phòng như vậy mới dễ sống chung. Cô lấy ra một nắm kẹo trái cây đưa cho mẹ của Trương Mân, kẹo này là mẹ của nguyên chủ gửi đến. Mẹ Trương muốn từ chối nhưng Lâm Dư Dư không chịu, cô nói nếu từ chối thì cô sẽ không nhận bánh bột ngô nữa.