Ôn Hiền không hề nói chuyện của con trai Dương gia là do Ôn Sùng làm, anh ta cũng sẽ không nói mấy lời như vậy, chuyện này không có chứng cứ nhưng nếu là từ miệng anh nói ra, lỡ xảy ra cái gì tính chất sự việc liên khác rồi.
Lâm Dư Dư đương nhiên cũng không hỏi vấn đề này, mọi người đều không phải loại không có đầu óc, có một số việc trong lòng biết là được rồi, không cần phải hỏi đến tận cùng. Nhưng thật sự mấy ân oán của Lâm gia, Dương gia và Ôn gia làm Lâm Dư Dư thật sự có chút ngoài ý muốn. Đối với sự tôn tại của những loại người như Dương gia, Lâm Dư Dư thật chán ghét. Cô không hiểu về thời đại này nhưng chỉ cần là người từng học lịch sử đều biết thời này thật sự rất khó khăn, gian khổ. Thậm chí sau khi cô tiếp nhận ký ức của nguyên chủ cũng biết Dương gia sống kiểu gì. Nói trắng ra là vu oan người khác, dẫm đạp lên người tốt để thượng vị, chuyên làm những việc thiếu đạo đức.
Lâm Dư Dư: "Tôi biết rồi."
Ôn Hiền: "Vậy bác sĩ Lâm nghĩ thế nào? Đồng ý chấp nhận điều kiện của tôi chứ?”
Lâm Dư Dư: "Tôi có thể thử mạo hiểm xem sao, nhưng tôi cũng có điều kiện." Tuy không có điều kiện gì cô vẫn sẽ giúp nhưng nếu làm vậy lại dễ khuyến người ta cho rằng cô có ý đồ gì. Ngược lại, nếu cô đưa thêm điều kiện thì mấy người này sẽ yên tâm, đây mới là bản tính của con người.
Ôn Hiền: "Bác sĩ Lâm có thể nói ra điều kiện của cô trước đã, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực tôi đều có thể đáp ứng. Kể cả là vượt quá khả năng, chỉ cần không tổn hại đến ích lợi của quốc gia, không vi phạm đạo đức tôi cũng có thể xem xét."
Lâm Dư Dư: "Cái này chắc chắn nằm trong phạm vi năng lực của anh, không ảnh hưởng đến người khác. Điều kiện thứ nhất: Hiện tại tôi không muốn về thành phố nhưng trong tương lai, khi tôi vê thành phố các anh phải giúp tôi, nhà tôi do mẹ kế làm chủ, trước khi tôi xuống nông thôn mẹ kế đã bàn với cha tôi muốn gả tôi cho một người đàn ông lớn tuổi đã từng kết hôn, đơn giản là vì nhà đối phương có điều kiện, sính lễ nhiều, vậy nên hiện giờ tôi cũng không muốn về đó, bên đó là cha tôi, cứng rắn chống lại cũng không tốt."
Ở thời này, hôn nhân của con cái là do cha mẹ quyết định, con cái nếu phản kháng sẽ phải chịu những lời đàm tiếu rất không dễ nghe, đặc biệt là gia đình có mẹ kế làm chủ. Ôn Hiền hiểu ý của Lâm Dư Dư, anh ta cũng trả lời dứt khoát: "Có thể, điều kiện thứu hai là gì?" Chuyện của nhà người khác họ cũng không muốn nhúng tay quá nhiều. Hóa ra là mẹ kế làm chủ cả gia đình, thảo nào bác sĩ Lâm lại không muốn về thành phố, nguyên nhân của cô anh ta có thể hiểu được.
Thật ra Lâm Dư Dư đâu có sợ mẹ kế gả cô đi, cô thấy ở nông thôn khá an nhà, hơn nữa đợi kỳ thi đại học được khôi phục rồi về sau, nhưng giờ không về thành phố cũng cần tìm lý do hợp lý chút không phải sao? Rốt cuộc thì thanh niên trí thức xuống nông thôn có ai mà không muốn về thành phố? Vậy đành dùng cái lý do này.
Lâm Dư Dư: "Điều kiện thứ hai, tôi có thể ở nông thôn chăm sóc Tiểu Ôn Lễ, dạy thằng bé đọc sách viết chữ, nhưng mỗi tháng mấy người phải gửi tiền công, tính theo lương giáo viên bình thường là được, tôi cũng không cần nhiều, một tháng 15 đồng tiền lương, phiếu hai cân thịt, phiếu một cân đường." Thực ra thịt với cô cũng không thành vấn đề, cô chỉ muốn dò xem điểm mấu chốt của họ ở đâu."Chăm sóc đến khi các người giải quyết xong vấn đề mới thôi."
Ôn Hiền cảm thấy yêu cầu này của Lâm Dư Dư rất hợp lý. Hơn nữa, lương giáo viên bình thường cũng không thấp như vậy, vậy nên Ôn Hiền cũng rất bội phục phẩm đức* của bác sĩ Lâm, đối phương không dùng công phu sư tử ngoạm**, chứng tỏ đây là người ngay thẳng, biết điểm dừng.
*Nhân phẩm và đạo đức
** Cắn một miếng to, thường chỉ việc đòi một khoản lớn từ người khác hay hét giá quá cao Ôn Hiền: "Cái này thì có thể, tiền lương cho cô mỗi tháng 20 đồng, phiếu bốn cân thịt, và phiếu hai cân đường, nhiều thêm hai cân thịt và một cân đường, mong cô có thể tiếp tế thêm cho thím Lý thím và Ôn Lễ. Đồ chúng tôi gửi cô cũng nhờ cô chuyển giúp cho bọn họ."