Ôn Hiền tin tưởng Lâm Dư Dư sẽ không tham mấy thứ này, ngay cả lúc nhà thím Lý nghèo túng, không có gì để hồi đáp cho Lâm Dư Dư mà Lâm Dư Dư vẫn giúp đỡ hết sức mình, chăm sóc cho Ôn Lễ, người như vậy có thể tin được. Huống chỉ, vẫn còn có đại đội trưởng theo dõi bên cạnh. Nếu Lâm Dư Dư đối xử với Ôn Lễ không tốt, đại đội trưởng cũng sẽ báo cho anh ta. Đương nhiên, mục đích chính khi anh ủy thác cho đại đội trưởng không phải để giám thị mà là để khi cần có thể che chở cho họ, trong nhà không có đàn ông, hai người phụ nữ với một đứa bé rất dễ bị bắt nạt.
Ôn Hiền: "Điều kiện thứ ba là gì?"
Lâm Dư Dư: "Hiện giờ chưa có điều kiện thứ ba, nếu có tôi sẽ liên hệ sau." Cô chỉ đang trêu ghẹo anh ta thôi, chăm sóc Tiểu Ôn Lễ vốn là trách nhiệm của cô, không liên quan đến Ôn gia, cô chỉ không muốn khiến người khác nghi ngờ nên mới đưa ra chút yêu cầu hợp lý.
Ôn Hiền cười cười: "Được, tôi chờ điều kiện thứ ba của bác sĩ Lâm cái thứ ba, tôi sẽ liên hệ với anh cả tôi, bảo anh ấy bớt chút thời gian tới đây rồi sẽ báo lại cho bác sĩ Lâm, cái đó thời gian không thể xác định trước, chỗ bác sĩ Lâm xin nghỉ có tiện không?”
Lâm Dư Dư: "Bên tôi không vấn đề gì, có thư giới thiệu của đại đội trưởng nên sẽ dễ dàng thôi."
Hai người đã chốt xong, Ôn Hiền liền rời đi.
Thật ra nói đợi bớt chút thời gian chỉ là một cách nói tránh, Ôn Sùng bên kia còn đang phái người điều tra Lâm Dư Dư.
Thành phố X, khu nhà ở cho gia đình công nhân xưởng máy móc. Lưu Á Cầm quán xuyến gia đình, mỗi ngày trừ bỏ quét tước việc nhà, nấu cơm, thời gian rảnh đều làm thủ công để kiếm thêm, bà làm rất khéo, mỗi tháng cũng kiếm được 3-4 đồng, hơn nữa, tiền lương của người chồng thứ hai của bà Chương Nham mỗi tháng chỉ tiêu các khoản vẫn dư lại 1-2 đồng, cho nên một tháng bà có thể để dành được năm đồng, chính nhờ vào khoản tiết kiệm này bà mới có thể suốt ngày cho con gái tiền tiêu vặt, bớt mua quần áo giày dép còn có thể chừa lại 30 đồng. Suốt mười lăm năm qua, bà để dành được 450 đồng, đầu năm, lúc con gái xuống nông thôn bà có cho 100 đồng, vẫn còn cất 350 đồng. Một bà nội trợ ở nhà mà để ra được 350 đồng, đây là chuyện không ai dám tin nhưng bà lại làm được, số tiền này bà giấu rất kĩ, ngay cả Chương Nham cũng không biết. Cuốn sổ tiết kiệm này mỗi ngày đều nhét vào túi bà may thêm bên ngoài quần lót, mỗi ngày lúc tắm lấy ra nhìn một cái là lại thấy mừng.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của Lưu Á Cầm cũng cho là mình gả cho một người đàn ông tốt, kết quả lúc sinh con lại bị tổn thương đến cơ thể, sau đó đợi con một tuổi thì ly hôn, ly hôn cũng không được chia tiên. Sau đó bà gả cho Chương Nham, có ba nguyên nhân.
Thứ nhất: Nhà Chương Nham cách nhà chồng cũ không xa, đi hai mươi phút là tới rồi, rất tiện để bà đến thăm con gái hàng ngày.
Thứ hai: Chương Nham là công nhân xưởng máy móc, đã có ba đứa con, vợ ông lúc sinh long phượng thai bị khó sinh, sau khi sinh con ra cũng không được khỏe, qua mấy ngày thì mất, Chương Nham không muốn bạc anh cảc con, ông có ba đứa con là đủ rồi, chỉ muốn tìm một người phụ nữ không có mong muốn sinh con, bà vừa vặn rất thích hợp.
Thứ ba: Lúc bọn họ gặp mặt trực tiếp, Chương Nham đã nói thẳng ra nhà mình có ba đứa con, ông đang làm công nhân, nuôi ba đứa cũng không dễ dàng, nếu bà muốn đưa con mình theo ông cũng sẽ không bỏ đói đứa bé nhưng muốn được chăm sóc đầy đủ thì không có bởi vì trong lòng ông, con ruột của ông vẫn là quan trọng nhất. Nhưng nếu bà muốn kiếm tiền nuôi con riêng ông sẽ không cản trở, ông cũng sẽ không yêu cầu bà phải kiếm tiên nuôi con riêng của mình.
Chỉ cần ba điều trên, Lưu Á Cầm liền đồng ý.
Chương gia đúng là cũng không có điều kiện hơn nhà chồng cũ, đưa con gái sang Chương gia còn không bằng để con bé ở lại Lâm gia, Lâm gia lúc ấy không có đứa trẻ nào khác, cha mẹ chồng cũng có lương, đứa bẻ ở lại nhà chồng cũ cũng không sợ bị đói.
Lưu Á Cầm gả cho Chương Nham mười lăm năm, hai vợ chồng chưa từng cãi nhau lấy một lần. Lưu Á Cầm chăm sóc cả nhà Chương Nham rất tốt, thỉnh thoảng Chương Nham cũng sẽ mua quà cho bà, chẳng hạn như giày kiểu nữ linh tinh. Dù hai người là vợ chồng nửa đường* nhưng tim người đều làm bằng thịt.