Nói gì thì nói nếu con của Chương Nham ở cạnh cô, Chương Nham nhất định sẽ đối xử tốt với Lưu Á Cầm hơn.
Chương Nham:" Trong lòng dượng hiểu rõ, cảm ơn con Dư Dư, tới lúc đó dù là A Long hay A Phượng tới thì cũng mong con sẽ giúp đỡ, con có chuyện thì cứ để bọn nhỏ làm, anh em thì nên giúp đỡ nhau một chút."
Mấy ngày sau chuyện này thì Chương Nham lại gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Dư Dự, nói nhà đã quyết định để cho Chương Long xuống nông thôn. Chủ yếu vẫn cân nhắc lời nói của Lâm Dư Dư, con gái xuống nông thôn không tiện lắm còn có Chương Long đã lén báo danh tên mình trước.
Đã giải quyết chuyện con trai mình xuống nông thôn, tâm trạng Chương Nham cũng trở nên tốt hơn.
Hôm nay, Chương Nham bắt đầu làm việc lại thì có người nói:" Lão Chương, mấy ngày nay ông đều uống trà nhân sâm, tôi còn ngửi thấy mùi thuốc trên người ông, ông bị bệnh hả? Nhưng nhìn mặt ông không giống bệnh nha."
Nói tới chuyện này thì Chương Nham thể hiện thêm vài phần kiêu ngạo nói:" Đây là quà mà con gái nhà tôi gửi từ nông thôn tới, chính là con gái của Á Cầm. Con bé a, là một đứa nhỏ hiếu thuận, vì mẹ con bé, đã lén học y mấy năm nay rồi xuống nông thôn, được đại đội nhìn trúng do y thuật không tệ, được củ đi thực tập ở bệnh viện, làm học trò của bác sĩ, cho nên thuốc này là do con bé phối rồi gửi tới, cho tôi cùng với mẹ con bé ngâm chăn dưỡng thân, còn có dã tham nữa."
Chương Nham với Lưu Á Cầm cũng là vợ chồng giữa chừng, bọn họ có thể hòa thuận tới giờ làm trong xưởng máy móc có không ít người hâm mộ ghen tị, Chương Nham vừa nói xong thì người khen lại càng nhiều thêm.
Không tới nửa ngày trời, ai cũng biết chuyện Lâm Dư Dư học y.
Chuyện này vừa khéo Ôn Sùng phái người tới điều tra chuyện Lâm Dư Dư biết, chuyện Lâm Dư Dư học y cũng từ nghe từ trong miệng những người đó nói, kết quả báo cáo đưa tới chỗ Ôn Sùng nên chuyện Lâm Dư Dư học y cũng trở thành sự thật, bởi vì lời nói từ miệng Chương Nham với Lưu Á Cầm nói ra. Ai sẽ quan tâm tới chuyện Lâm Dư Dư cùng ai học y chứ?
Ôn Sùng thu được báo cáo từ cấp dưới thì nhìn kỹ rồi gọi cho Ôn Hiền.
Công xã Hồng Tinh, trung tâm y tế.
Lâm Dư Dư:" Được,tôi biết rồi, vậy thì chốt ngày 1 tháng 5. Tôi sẽ hẹn thời gian. Đúng rồi, anh có thể tiết lộ một chút không? Anh cả anh làm gì vậy?"
Ôn Hiền thản nhiên thừa nhận:" Hai năm trước, vì chị cả mất, Ôn Lễ lại mất tích, cho nên anh cả tôi xuất ngũ, anh tôi nhập ngũ lúc 16 tuổi vào lúc đó thì anh tôi mới 23 tuổi, nhập ngũ bảy năm. Sau khi rời quân đội, anh ấy vào Bộ ngoại giao, bởi vì tiếng Anh và tiếng Nga của anh ấy rất tốt, cho nên ở Bộ ngoại giao nhận việc. Chú với dì tôi đều là người từng đi du học nên anh cả tôi từ nhỏ đã được cho học tiếng Nga và tiếng Anh, nói vô cùng thành thạo. Thật ra khi còn nhỏ thì tôi cũng có học qua, anh cả cũng dạy tôi nhưng không biết làm sao học mãi không xong."
Trong lòng Lâm Dư Dư rung động, ở cái thời đại này Bộ ngoại giao nắm giữ không biết bao nhiêu chuyện trọng yếu. Anh cả Ôn Hiền rời quân đội rồi có thể tới Bộ ngoại giao cho thấy năng lực của của anh ấy không tồi chút nào.
Còn một chuyện nữa là lý lịch của bản thân cũng khá quan trọng với Bộ ngoại giao, người có lý lịch bình thường căn bản vào không nổi Bộ ngoại giao. Anh ấy có thể vào Bộ ngoại giao cho thấy gia cảnh trong nước khá lớn.
Hơn nữa đây là chuyện của hai năm trước.
Ôn Hiền nói tiếp:" Trong khoảng thời gian bảy năm anh cả tôi nhập ngũ, anh ấy đã dành hẳn một năm học bổ túc trong học viện quân sự. Mà trong hai năm ở Bộ ngoại giao, anh ấy đã lấy được bằng ngoại ngữ của học viện Thủ Đô, trong thời gian đó anh ấy còn học thêm các ngôn ngữ khác nữa. Thời gian trước, anh ấy bị điều từ bộ phận Lễ Tân của Bộ Ngoại giao đến bộ phận Tổng cục thuộc Bộ Ngoại giao."