Sở trưởng dở khóc dở cười: "Nhìn xem anh sốt ruột này, anh đây là đang bao che cho con."
Trương Hoành Quốc: "Tôi đây chỉ là đúng sự thật và đúng thái độ, chuyện nào ra chuyện đó. Thiên phú y học của Lâm Dư Dư thật sự rất cao, chỉ là... Chậm trễ con bé a." Thời đại này đã chậm trễ con bé, chỉ là ông không có nói ra, nhưng sở trưởng lại hiểu rõ ràng.
Sở trưởng: "Anh nhìn xem anh..."
Trương Hoành Quốc: "Vợ của tôi cũng thích con bé, nhà tôi không có con gái, vợ của tôi xem con bé như con gái ruột của mình, cho nên tôi phải có trách nhiệm a. Nói nữa, nếu tôi tiếp nhận Trương Mân, vậy tôi làm sao có thể đối mặt với lão Lữ a? Tôi cùng anh ta còn có thể làm đồng nghiệp nữa hay không? Việc này tôi khẳng định sẽ không làm." Anh cũng không phải kẻ ngốc.
Sở trưởng: "Được được được, tôi đã biết, anh không làm, được rồi."
Trương Hoành Quốc: "Chuyện này anh còn chưa nói cho lão Lữ nghe đi? Bằng không con gái nhà người ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ."
Sở trưởng: "Tôi là người sẽ làm loại chuyện này sao?"
Trương Hoành Quốc: "Được, tôi đây đi ra ngoài."
Sở trưởng: "Cút đi."
Trương Hoành Quốc đi ra văn phòng sở trưởng, thở dài một tiếng. Ông không phải không muốn dạy Trương Mân, mà ông còn không đủ thời gian để dạy Lâm Dư Dư. Nói nữa, đã dạy một học sinh như Lâm Dư Dư, ông không cam đoan còn có thể dạy những học sinh khác hay không. Huống hồ hiện tại Lữ Bân là thầy của Trương Mân, nếu ông tiếp nhận Trương Mân, Lữ Bân có thể nghĩ nhiều hay không?
Trương Hoành Quốc trở lại văn phòng, thấy Lâm Dư Dư đang đọc sách, ông thực vui mừng. Ông chuyển ghế dựa ngồi ở bên cạnh Lâm Dư Dư: "Dư Dư, quan hệ giữa em và Trương Mân như thế nào?"
Lâm Dư Dư: "Cũng khá tốt ạ, tính cách của Trương Mân khá tốt."
Trương Hoành Quốc: "Con bé có nói gì với em hay không?"
Lâm Dư Dư cảm thấy thật khó hiểu.
Trương Hoành Quốc kể lại sự việc ở trong văn phòng sở trưởng cho Lâm Dư Dư nghe: "Việc này thầy đã từ chối, cho nên lúc em cùng Trương Mân ở cùng nhau cũng muốn chú ý một chút, chăm sóc con bé một chút."
Lâm Dư Dư vừa nghe liên bộc phát ý tưởng: "Thầy, em có thể đưa bút ký của em cho Trương Mân xem. Ngài không thể dạy Trương Mân, nhưng những điều viết trong bút ký đều là thây dạy, cũng có thể đưa cho cô ấy xem. Nếu cô ấy có chỗ nào không hiểu, để cho cô ấy ghi chú lại, sau khi trở về ký túc xá thì hỏi em, em sẽ giải đáp, không trả lời được thì ngày hôm sau em sẽ hỏi lại thầy."
Trương Hoành Quốc nghe vậy liền nói: "Việc này được đó, em trở vê hỏi con bé một chút, lời lẽ cẩn trọng một chút, chú ý đừng tổn thương lòng tự trọng của người khác.”
Lâm Dư Dư: "Rõ, em hiểu được."
Giữa trưa, Lâm Dư Dư đến nhà họ Trương ăn cơm, một nồi thịt gà kho tàu, bốn người nhà họ Trương cộng thêm cô, ăn đến vô cùng ngon miệng.
Đến giờ cơm chiều, Lâm Dư Dư liền không đi, cô cùng Trương Mân đi căn tin của sở y tế, ăn xong cơm, hai người trở về phòng ngủ. Lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư thấy Trương Mân vô cùng trầm lặng, nghĩ cô hẳn là đang chờ tin tức của thầy, hoặc là cô đã biết kết quả của chuyện này, trong lòng đang khó chịu.
Quan hệ giữa Lâm Dư Dư cùng Trương Mân không tồi, cho nên cũng không muốn vòng vo, nên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô: "Trương Mân, chúng ta nói chuyện đi?" Cô nói thẳng. Trương Mân miễn cưỡng cười vui: "Được a, cô muốn nói chuyện gì?"
Lâm Dư Dư: "Kỳ thật, cô muốn theo thầy của tôi học tập, tôi đã biết."
Trương Mân nghe xong, trong lòng liền cảm thấy căng thẳng, hốc mắt cũng đỏ: "Tôi... Tôi không có ý muốn tranh đoạt bác sĩ Trương với cô, Dư Dư ngươi không cần hiểu lầm. Tôi chỉ là..."
Lâm Dư Dư vỗ võ lưng của cô: "Cô đừng lo lắng, tôi không có hiểu lầm, cũng không có tức giận. Ngược lại, tôi cảm thấy cảm rất lợi hại."
Trương Mân lắc đầu: "Lợi hại? Tôi còn đang làm trò cười đâu, bác sĩ Trương không đồng ý, tôi đều cảm thấy bản thân đã trở thành trò hề."