Lâm Dư Dư: "Không có. Cô biết không? Cô đây là vì học tập, vì làm cho bản thân nắm giữ được càng nhiều tri thức, ở trên con đường học tập này, cô là vô cùng dũng cảm, cô cũng có làm gì không sai. Cho nên, tôi cảm thấy cô rất lợi hại. Nếu là tôi, có lẽ lá gan của tôi tương đối nhỏ, không dám mở miệng đưa ra lời đề nghị này, cho nên, tôi rất bội phục cô."
Trương Mân: "Thật sao?”
Lâm Dư Dư: "Thật đó. Còn có, thây đã nói cho tôi chuyện này, cũng không ý chê cười cô, ông ấy cũng là vì cô. Thầy nói, tuy rằng ông ấy không thể dạy dỗ cô, là để tâm đến những chuyện khác, nhưng mà, ông ấy để cho tôi đem bút ký của tôi chia sẻ cho cô, cô xem có chỗ nào không hiểu, có thể ghi chú lại, nếu tôi có thể giải thích, tôi sẽ giải thích cho cô nghe, nếu tôi không thể giải thích, ngày hôm sau tôi sẽ hỏi lại thây, cho nên, kỳ thật ông ấy cũng có ý muốn giúp cô. Bất quá, đây là bí mật của chúng ta, không thể để cho người khác biết."
Trương Mân nghe được tin này, lập tức cảm động đến không được."Cảm ơn cô Dư Dư, cũng cảm ơn bác sĩ Trương." Cô cũng là bất đắc dĩ. Ngày đó cô kể cho ông ngoại nghe chuyện của bác sĩ Lữ và bác sĩ Trương, ông ngoại liền phản hồi lại với đại đội trưởng, đại đội trưởng lại phản hồi với chủ nhiệm xã.
Kỳ thật đều không phải là do cô đố ky hâm mộ Lâm Dư Dư, cô cũng không phải muốn bác sĩ Trương bổ túc cho cô, cô chỉ là muốn trong khoảng thời gian thực tập ở bệnh viện, có thể học thêm được nhiều một chút kiến thức, thật sự là bác sĩ Lữ cũng không dạy gì cho cô. Nếu những tri thức này đó chỉ là bản thân cô học thì thôi, đằng này cô phải về đại đội khám bệnh cho người ta, đương nhiên là phải học được càng nhiều càng tốt sao.
Hôm nay, sở trưởng đã tìm cô để nói chuyện, nói chuyện này là không có khả năng, trong lòng cô có chút khó chịu. Không nghĩ tới hiện tại Dư Dư sẽ đem tin tức tốt này tới cho cô. Trương Mân cảm động nắm lấy tay của Lâm Dư Dư: "Dư Dư, cảm ơn coi. Chỗ tôi cũng có một ít bút ký, là kinh nghiệm chữa bệnh vài thập niên của ông ngoại ta, ông ngoại tôi là lão trung y, cùng Tây y có chút bất đồng. Bất quá, lúc ông còn trẻ cũng chỉ học qua sách vở cũng không tinh thông, có chút là do ông tự đọc sách sờ soạng, có chút là một ít phương thuốc cũ truyền lại, tự ông tổng kết ra, cho coi xe.." Cô lấy bút ký của ông ngoại mình lấy ra đưa cho Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư vừa nghe đây là bút ký của lão trung y, trong lòng cảm thấy thực vui vẻ, rốt cuộc trung y là nghê chính của cô: "Cảm ơn cô, Trương Mân."
Hai người nhìn nhau cười, bắt đầu sao chép bút ký của đối phương.
Nhoáng lên đã mấy ngày trôi qua, tới rồi thứ bảy. Tối thứ bảy Lâm Dư Dư không có lịch học bù, cô phải về đại đội. Bất quá cô để dành màn thầu của cơm trưa và cơm chiều lại, tổng cộng được bốn cái màn thầu, lấy về nhà cho Tiểu Ôn Lễ ăn.
Về tới rồi cửa thôn của đại đội, liền thấy Tiểu Ôn Lễ đang ở nơi đó chơi đùa.
Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ."
Tiểu Ôn Lễ nhìn thấy Lâm Dư Dư, mau chóng chạy qua, nhưng lại không như ngày thường nhào vào lòng cô, thằng bé bĩu môi nhìn Lâm Dư Dư, bộ dạng thực ủy khuất.
Lâm Dư Dư vừa thấy, tiểu gia hỏa giống như tức giận rồi: "Tiểu Ôn Lễ em làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui hay không?"
Tiểu Ôn Lễ ngượng ngùng xoắn xít trong chốc lát, ấp a ấp úng hỏi: "Chị, chị có em trai khác rồi, còn muốn em không? Còn đối xử tốt với em không?"
Lâm Dư Dư khó hiểu nhìn hắn, nói: "Chị chỉ có một đứa em trai là em a, không có em trai nào khác."
Tiểu Ôn Lễ: "Chị gạt người, giữa trưa có một thanh niên trí thức tới, nói hắn là em trai của chị, chị có em trai khác."
Lâm Dư Dư nghe vậy, đột nhiên nghĩ tới ngày đó Lưu Á Cầm cùng Chương Nham gọi điện thoại cho cô nói về việc này, thâm nghĩ không phải là Chương Long đi? Bất quá mặc kệ có phải hay không, ở trong lòng Lâm Dư Dư, an ủi Tiểu Ôn Lễ mới là chuyện quan trọng nhất: "Mẹ chị chỉ sinh có một người con, chính là chị, cho nên chị không có em trai nào khác, đến nỗi người em trai mà em nói, chị chưa từng gặp qua, còn không biết là người nào, chờ chị thấy mặt lại nói, được không? Bất quá, mặc kệ là em trai nào, Tiểu Ôn Lễ vĩnh viễn là quan trọng nhất, là em trai mà chị thích nhất."