Nhưng, khi nghe Trương Hoành Quốc nói như vậy, nhất thời trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh cô đã trấn định bản thân, cô là người đã trải qua thời kì mạt thế, nói khó nghe hơn một chút, ở mạt thế, cảm xúc khổ sở của một người là vô cùng xa xỉ. Lâm Dư Dư cũng hiểu Trương Hoành Quốc một chút, nếu ông ấy đã nói như vậy, nhất định là có lý do. Cho nên cô hỏi: "Thầy, em có thể biết nguyên nhân không?”
Trương Hoành Quốc: "Làm bác sĩ, trước tiên phải có kiến thức về lý thuyết vững chắc, mà lý thuyết của em còn chưa vững, em mới học cùng thây một tháng. Dù ở đây thực tập hai tháng, lại đi bệnh viện huyện thực tập ba tháng, nhưng cũng không học được thêm kiến thức gì. Thây hy vọng, em từ bỏ chuyện thực tập ba tháng ở bệnh viện huyện, dùng thời gian ba tháng này, tiếp tục thực tập ở đây. Trong ba tháng này, thầy sẽ giúp em học bù, mà em vừa học bù, vừa học thêm những thao tác thực tiễn ở sở. Công tác ở sở đúng là không có quy mô lớn như ở bệnh viện huyện, nói thẳng ra thì đúng là không bằng được bệnh viện huyện, nhưng bác sĩ của chúng ta đều tiếp thu giáo dục giống như các bác sĩ trong bệnh viện huyện, trình độ của bác sĩ ở bệnh viện huyện cũng chưa chắc đã cao hơn trình độ của chúng ta. Nếu em đi bệnh viện huyện, có nghĩa là muốn từ bỏ việc học bù cùng với thây, dù sao thì thời gian cũng không cho phép. Cho nên, theo thầy, trước mắt đối với em, đi thực tập ở bệnh viện huyện, còn không quan trọng bằng việc thầy sẽ giúp em học bì ở đây. Đương nhiên, nếu như em muốn đi thực tập ở bệnh viện huyện, thầy cũng có thể đề cử em đi, ba tháng sau lúc em trở về, vẫn có thể tiếp tục tới tìm thầy để học bù, nhưng ba tháng đó, sẽ lãng phí."
Lâm Dư Dư nghe Trương Quốc Hoành nói xong liên hiểu rõ. Trương Quốc Hoàng muốn tốt cho cô. Cô tính đi thực tập trong bệnh viện huyện, nhưng nếu cô không nắm vững các nền tảng lý thuyết, cô cũng không thể thực hành. Hơn nữa, các bác sĩ trong bệnh viện huyện cũng chưa chắc sẽ dạy cô tận tình như Trương Hoành Quốc, Lâm Dư Dư cũng không ngốc, đương nhiên biết điều gì là tốt nhất với mình. Cho nên cô lập tức nói: "Em nghe lời thầy." Tuy cô đã nói với đại đội trưởng là khả năng cô đi vào huyện là rất lớn, nhưng hiện tại lại vả mặt, chuyện này không quan trọng bằng học tập tiếp thu kiến thức mới.
Thấy Lâm Dư Dư như vậy, Trương Hoành Quốc cũng rất vui.
"Đồng chí Lâm Dư Dư có đó không? Bưu kiện của cô đã đến, mau ra đây lấy."
"Được."
Lâm Dư Dư đi theo đến cửa bệnh viện, thấy một gói hàng không to không nhỏ: "Đây là của tôi sao?"
Người đưa thư: "Đúng vậy, Lâm Dư Dư đúng không? Ký tên đi."
Lâm Dư Dư: "A, được.". Sau khi cô ký tên, nhìn gói hàng, chỗ người gửi viết chữ Ôn, là Ôn Sùng gửi tới? Sao lại không gửi đến đại đội, mà lại gửi đến sở vệ?
Lâm Dư Dư cầm lấy gói hàng, phát hiện bên trong rất nặng. Cô trực tiếp đem gói hàng về phòng, để ở phòng làm việc của Trương Quốc Hoành cũng không tốt lắm. Giữa trưa, sau khi tam làm, cô vội vàng về phòng mở gói hàng. Mở gói hàng ra, bên trong có bốn hộp sữa bột.
Lâm Dư Dư nghĩ, một lần có thể gửi bốn hộp sữa bột, cũng chỉ có Ôn tiên sinh làm được. Ngoài bốn hộp sữa bột, còn có một phong thư. Lâm Dư Dư mở phong thư ra đọc:
"Xin chào bác sĩ Lâm
Rất vui khi nhận được thư của cô, tôi vô cùng cảm kích. Bốn hộp sữa bột, hai hộp để cho cháu trai bồi bổ sức khoẻ, hai hộp còn lại cho cô bồi bổ sức khoẻ, hy vọng mọi người luôn bình an, vui vẻ, vạn sự như ý.
Ôn Nhị"
Lâm Dư Dư nhìn chữ ký cuối thư, Ôn Nhị?
Nhưng không có ký tên, chắc là không muốn người khác phát hiện, hơn nữa cũng không nhắc tới tên của Ôn Lễ, Ôn Sùng cũng rất cẩn thận, Lại còn chỉ ghi là Ôn Nhị, ai sẽ nghĩ đó là Ôn Sùng a.
Lâm Dư Dư đọc thư xong, nhìn bốn hộp sữa bột, hoá ra là hai hộp cho cô, không nghĩ rằng Ôn Sùng còn biết ơn cô.
Sau khi tam tâm vào thứ bảy, Lâm Dư Dư mang hai hộp sữa bột vê thôn Phạm gia, cô còn đem về một bát thịt kho tàu và mấy cái bánh bao, là mua ở nhà ăn, đặc biệt chuẩn bị để mang về vào hôm nay sau khi tan tầm.