Hôm nay là cuối tuân, Phạm Quốc Đống đang nghỉ ngơi ở nhà, hiện tại anh là công nhân, đương nhiên là không cần xuống ruộng cày cấy, cho nên anh cũng không biết đại đội trưởng triệu tập mọi người mở họp. Vốn dĩ Đàm Thanh chỉ đang lén lút cùng Phạm Quốc Đống ở bên nhau, cô lo lắng sẽ bị Phạm Cường biết được. Nhưng hiện tại việc tuyển chọn giáo viên này vô cùng khẩn trương, cho nên cô cũng bất chấp tất cả, chạy đến nhà Phạm Quốc Đống tìm người. Cũng may mọi người họp xong đều xuống ruộng, cũng không có ai chú ý tới cô.
"Có người ở nhà không?" Tới nhà Phạm Quốc Đống, Đàm Thanh đứng ngoài sân gọi người.
Nhân khẩu nhà Phạm Quốc Đống tương đối đơn giản, chỉ có ba người. Cha Phạm là người thành thật, chỉ biết làm việc, không chăm lo nhà cửa, mẹ Phạm - Tiên Cúc Phân chính là người làm chủ trong nhà. Cha Phạm và Tiền Cúc Phân sở dĩ yêu thương Phạm Quốc Đống như vậy cũng là có nguyên nhân, trước khi sinh Phạm Quốc Đống, bọn họ đã từng có vài đứa con, nhưng đều không còn sống, cũng bởi vì vậy, đối với Phạm Quốc Đống, hai vợ chồng vô cùng yêu thương chiều chuộng.
Phạm Quốc Đống ở nhà ngủ một giấc thật ngon, mà thời gian bắt đầu công việc đồng áng lại rất sớm. Nghe được tiếng gọi của Đàm Thanh, Phạm Quốc Đống mới chậm rì rì từ trong phòng đi ra: “Đàm Thanh, sao nem lại tới đây?"
Đàm Thanh: "Em..." Cô nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, liền bước vào sân, kéo tay Phạm Quốc Đống rồi nói,"Hôm nay đại đội trưởng mở họp..." Cô kể lại cuộc hội nghị diễn ra vào sáng nay,"Hôm nay liền bắt đầu điều tra, anh nói xem chuyện của chúng ta làm sao bây giờ? Anh đã nói với mẹ anh chưa?"
Phạm Quốc Đống: "Hôm qua mẹ anh ngủ sớm, lúc anh trở về thì bà ấy đã ngủ rồi, anh còn chưa kịp nói đâu, hiện tại ta lập tức đi tìm bà ấy rồi nói. Hơn nữa, liền tính hôm nay bắt đầu điều tra, hôm nay chúng ta cũng có thể đi lãnh giấy kết hôn, như vậy em vẫn là vợ của ta, vẫn là người của đại đội."
Đàm Thanh: "Vậy anh đi nhanh đi."
Phạm Quốc Đống: "Em ở nhà chờ anh, anh lập tức đi ngay."
Đàm Thanh: "Ừ, anh đi lẹ đi."
Phạm Quốc Đống chạy đến đồng ruộng, tìm đến chỗ làm của Tiền Cúc Phân: "Mẹ... Mẹ...
Tiên Cúc Phân: "Sao con lại tới đây? Không phải con còn đang ngủ sao?" Tuy con trai bà là công nhân, nhưng bà biết sức khỏe của bà còn tốt, cho nên vẫn tiếp tục việc đồng áng. Hơn nữa bà làm mẹ, cũng không muốn tăng thêm phiền não cho con trai mình, và bà cũng muốn kiếm thêm chút chút tiền cho con bà.
Phạm Quốc Đống: "Mẹ, mẹ lên đây đi, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ, nhanh lên, nếu trễ sẽ không kịp đó."
Tiên Cúc Phân: "Lẩm bẩm lầm bầm, nói cái gì vậy?" Vừa nói bà vừa đi lên bờ ruộng,"Con muốn nói chuyện gì?"
Phạm Quốc Đống ghé bên tai Tiên Cúc Phân, nói nhỏ: "Mẹ..." Kể cho bà nghe việc anh cùng Đàm Thanh ở bên nhau, Phạm Quốc Đống thật cẩn thận nhìn mẹ anh: "Mẹ, mẹ nói xem hôm nay con có thể định ra việc này với Đàm Thanh không? Con mặc kệ, con nhất định phải kết hôn với cô ấy, con thật vất vả mới tìm được một cô vợ."
Tiền Cúc Phân nghe xong cũng không phản đối, nhưng cũng không tán thành, bà nói: "Việc này của con, để mẹ ngẫm lại đã." Bà chỉ có một đứa con trai, đương nhiên là hy vọng con trai có thể cưới được một cô vợ tốt. Lúc trước bà nhìn trúng Lâm Dư Dư, là bởi vì Lâm Dư Dư thành thật, chăm chỉ, biết làm việc, hơn nữa vẫn là thanh niên trí thức. Bà thích người có văn hóa, như vậy sau này sinh con sinh cái, còn có thể dạy dỗ cháu bà thật tốt.
Nhưng cái cô Đàm Thanh này, bà không quen, bất quá, Đàm Thanh cũng được, nếu cô ta thành con dâu của bà, vậy thì có thể tranh thủ chức vị giáo viên tiểu học. Bất quá, bà cũng biết đối phương vì sao lại nhìn trúng con trai bà, đơn giản là bởi vì con trai bà là công nhân. Bà cũng không để bụng cô gái này có phải vì cái cương vị công nhân này mới nhìn trúng con trai bà không, người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng nơi thấp mà chảy, con trai bà đã là công nhân, điều này không thể thay đổi, cho nên, bà chỉ hy vọng nữ đồng chí phải chăm chỉ một chút, hiền huệ một chút.