Lâm Dư Dư cười cười, giả vờ không nghe ra là cô ta đang châm chọc, thái độ ôn hòa lễ phép giống như của Lâm Dư Dư lúc trước, nhưng không tự ti như trước: "Cảm ơn đã khen, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, trở thành bác sĩ của đại đội như cô nói, vì đại đội phục vụ."
Trân Kiều nghe xong, bị Lâm Dư Dư chặn họng, có chút tức giận, nhưng cũng không xé rách mặt với Lâm Dư Dư: "Phải không? Vậy mong cô sẽ thành công, đối với mọi người đều có lợi."
Lâm Dư Dư cũng không tiếp tục nói đề tài này: "Chị Trần Hà ở đây không? Tôi tìm chị ấy."
Trân Hà nghe thấy giọng của Lâm Dư Dư liền nói: "Dư Dư, chị ở đây, em tìm sự có việc sao?"
Không chỉ có Trần Hà nghe thấy, mà Đàm Thanh ở trong phòng cũng nghe thấy, liền ra khỏi phòng. Cô ta nhìn thấy Lâm Dư Dư, ánh mắt có chút phức tạp. Cô ta cảm thấy chuyện mình với Phạm Quốc Đồng không thành, là do Lâm Dư Dư, bởi vì nếu ngày đó Lâm Dư Dư không nói những lời đó với Tiền Cúc Phân, cô ta nghĩ bản thân sẽ có thể gả cho Phạm Quốc Đồng. Nhưng cô ta lại nghĩ tới những lời Lâm Dư Dư khen cô ta hôm đó, nói cô ta có bằng cấp, lớn lên cũng đẹp, tại sao phải đi lối tắt, đã khiến cô ta phải suy nghĩ trong một khoảng thời gian.
Con người là như vậy, cho dù người khác có thái độ như thế nào với mình, lời khen ngợi của người khác với mình, mình sẽ luôn công nhận.
Lâm Dư Dư: "Chị Trân, em muốn mua chút đồ, nhưng trên người không đủ tiền, em đã viết thư gửi người nhà, không chừng mấy ngày nữa sẽ gửi đến đây, chị có thể cho em mượn trước một ít không?"
Trần Hà sửng sốt: "Nếu một ít tiên thì chị có, nhưng nếu cần quá nhiều thì chị không có, em vào đây.". Cô ta ở nông thôn làm việc bốn, năm năm, mỗi năm tiền làm việc nhận được đều cất giữ không tiêu bao nhiêu, cho nên cô ta vẫn có một ít tiên tiết kiệm. Thanh niên trí thức vẫn luôn vay mượn nhau mấy đồng, cho nên Trần Hà cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Dư Dư theo Trần Hà vào phòng, vốn dĩ Trân Hà ở cùng Đàm Thanh, sau khi Lâm Yến và Lâm Dư Dư dọn đi, Đàm Thanh liền dọn đến ở với Trần Kiều bên kia, cho nên bây giờ một mình Trân Hà ở một phòng. Nhưng cũng may vì Đàm Thanh dọn đi rồi, nếu không Đàm Thanh ở với Trần Hà, Đàm Thanh nhất định sẽ đau lòng chết. Chính cô ta và Phạm Quốc Đồng không thành, kết quả Tiền Cúc Phân lại coi trọng Trần Hà.
Trần Hà lấy tiên ra từ trong túi: "Dư Dư, em muốn vay bao nhiêu tiền?"
Lâm Dư Dư: "Em không tới vay tiền, em có chuyện muốn nói với chị Trần."
Trần Hà sửng sốt, có chút ngoài ý muốn: "Em muốn nói gì vậy?"
Giọng nói của hai người rất nhỏ, cho nên người bên ngoài sẽ không nghe thấy, Lâm Dư Dư nói: "Em trở vê, nghe được mẹ nuôi nói, chị Trân chị đính hôn với Phạm Quốc Đồng, chuẩn bị kết hôn."
Trần Hà: "Đúng vậy, chỉ xuống nông thôn đã 5 năm, thật ra mỗi ngày chị đều mong có thể trở vê thành phố, nhưng chị biết, đã không có hy vọng trở vê thành phố, hơn nữa tuổi chị cũng đã lớn, cho nên muốn kết hôn ở đây." Suy nghĩ của Trần Hà rất đơn giản, cũng là suy nghĩ rất bình thường, giống suy nghĩ của nhiều cô gái khác. Hoặc là nói, suy nghĩ "hiền huệ" của Trần Hà cũng giống với những người khác."Có phải em cũng khó hiểu, tại sao chị lại chọn Phạm Quốc Đồng? Rốt cuộc trước kia anh ta cũng là một tên lười biếng, không làm việc đàng hoàng, còn cứu em lúc em rơi xuống nước, nghĩ sẽ nhận được lợi ích, người nhân phẩm như vậy, người bình thường sẽ không chọn anh ta."
Lâm Dư Dư: "Tuy anh ta không kém như lời chị Trần nói, nhưng anh ta thật sự đã từng là người như vậy, vậy tại sao chị Trần lại chọn anh ta?"
Trần Hà: "Rất đơn giản, chị không thích gia đình quá nhiều người, người nhiều, đồng nghĩa với việc áp lực sẽ lớn, nếu là anh cả, về sau còn phải chăm sóc các em, nếu là em út, ở trên lại có chị dâu cả, chị hai đè nặng, nhà Phạm Quốc Đồng đơn giản, có thể sai bảo chị cũng chỉ có cha mẹ Phạm Quốc Đồng. Chị ở đây năm năm, cũng biết chú Phạm là người thành thật, đến nỗi thím Tiền, dù có chút đanh đá, nhưng tính cách ấy của bà đều là đối cử với người ngoài, sẽ không đối xử như vậy với người nhà.