Người bán hàng: "Xin chào, chăn gối, quần áo đều ở trên tâng 3, lên tâng nhìn bên phải là thấy."
Ôn Sùng: "Cảm ơn."
Chờ anh đi rồi, một người bán hàng khác chạy tới: "Người vừa nãy hỏi cái gì? Muốn mua cái gì? Bộ dáng thật đẹp."
Người bán hàng này cười rồi đẩy cô ta một cái: "Cô đã có người yêu, còn quan tâm người đàn ông khác làm gì?"
Người bán hàng kia nói: "Sao không thể nhìn? Mắt ở trên người tôi, anh ta có thể cho mắt tôi không cho nhìn người khác sao?"
Người bán hàng ở quầy này: "Cô a, cũng chỉ dám nói ở đây, ở trước mặt anh ta, cô dám nói sao?"
Nói xong, hai ngươi đều cười.
Ôn Sùng lên tầng 3, dựa theo lời người bán hàng nói, ngoặt bên phải, còn chưa đi liền thấy khu mua đồ, có chăn cũng có chăn trải giường, vỏ chăn, quần áo các thứ. Ôn Sùng đến chỗ đồ dùng trên giường: "Đồng chí, tôi muốn mua một đôi gối màu đỏ, tốt nhất là có hoa văn ở mặt trên, có không?!
Người bán hàng: "Xin chào đồng chí, gối mày đỏ để dùng kết hôn sao? Có hoa văn, vợ anh thích hoa mẫu đơn, hay là thích anh vũ, hay là thích chữ hỉ?"
Ôn Sùng: "..."
Người bán hàng là một bác gái, cảm thấy anh còn trẻ nên dễ thẹn thùng, tiếp tục nhiệt tình nói: "Đồng chí, cậu cũng thật có tâm, mấy thứ này đều là mấy đồng chí nữ tới mua, không nghĩ tới cậu lại cẩn thận chu đáo như vậy, rất nhiều đồng chí nam đều không tâm lý, không hiểu được chuyện khiến vợ hay đối tượng vui vẻ."
Ôn Sùng không phải là người sẽ giải thích chuyện của mình với người lạ, nhưng sự nhiệt tình của bác gái bán hàng khiến anh cảm thấy nếu anh không lên tiếng, đối phương sẽ càng hiểu lầm sâu hơn, vì vậy anh giải thích: "Không phải là vợ của tôi, là bạn của tôi, bạn của bạn tôi kết hôn, nên bạn tôi muốn tặng một cặp gối đỏ làm quà tân hôn." Anh nghiêm túc giải thích.
Bác gái bán hàng cười: "Là mua giúp người khác à, mong là lần sau cậu sẽ tới mua cho bản thân."
Ôn Sùng: "Cảm ơn lời chúc của bác." Tuy rằng cũng không cần,"Cho tôi bộ hoa mẫu đơn này đi.". Anh cảm thấy, cho dù là chữ hỷ màu đỏ, hoa mẫu đơn, hay anh vũ đều không đẹp, phải sạch sẽ, tinh khiết mới đẹp. Nhưng bởi vì là mua cho người khác, nên anh sẽ xem họa tiết, nếu so sánh, họa tiết hoa mẫu đơn có lẽ đẹp hơn một chút.
Ôn Sùng thanh toán tiền, cầm đồ xong liền trở về.
Thôn Phạm gia.
Hôm nay là lần tuyển chọn giáo viên tiểu học đầu tiên, các thanh niên trí thức sẽ chấm điểm lẫn nhau, nhưng đại đội trưởng, thư ký và kế toán đều tới dự. Bởi vì là cuối tuần, Lâm Dư Dư cũng ở nhà, cho nên cô cũng đến.
Lúc Lâm Dư Dư đến, mọi người đều đã ở đó. Đặc biệt là nhóm thanh niên trí thức, ai cũng vô cùng lo lắng.
Lâm Yến cũng nhìn thấy Lâm Dư Dư đến: "Dư Dư, cậu đến rồi.". Thật ra cô ta có chút xấu hổ, suy cho cùng từ sau lần đó, cô ta cũng chưa gặp lại Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư: "Yến Tử cố lên."
"Yến Tử, tớ tới rồi.". Phạm Lan Hoa chạy tới: "Yến Tử cố lên, tớ tới cổ vũ cho cậu."
Lâm Yến: "Cảm ơn Lan Hoa."
Ở thôn Phạm gia ngoài Lâm Dư Dư, tổng cộng có 8 thanh niên trí thức, bốn nữ thanh niên trí thức, lần lượt là Lâm Yến, Trần Hà, Trần Kiều, Đàm Thanh, và có bốn nam thanh niên trí thức. Tuy Trần Hà đã đính hôn với Phạm Quốc Đồng, Đàm Thanh đã kết hôn với Phạm Cường, nhưng lúc Đàm Thanh và Phạm Cường kết hôn, cuộc điều tra về phụ nữ ở trong thôn đã kết thúc, cho nên cô ta không ở trong danh sách, chỉ có thể lấy thân phận thanh niên trí thức để thi.
Đại đội trường: "Đã đến đủ chưa? Nếu đã đến đủ thì chúng ta bắt đầu buổi tuyển chọn, chúng ta có tổng cộng tám thanh niên trí thức, mỗi người dạy nửa tiếng, người nọ sẽ chấm bài giảng của người kia, lúc chấm điểm sẽ không ghi tên, sau khi chấm xong thì đưa cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tiến hành thống kê. Cao nhất là 100 điểm, thấp nhất là 0 điểm, mọi người đã hiểu chưa?"