Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 196: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính - Chương 196



Vợ đại đội trưởng: "Ừ, được, tôi nói a, người quan tâm thôn Phạm gia chúng ta nhất chính là bác sĩ Lâm, cái gì mà thuốc xổ giun a, rồi cho bọn nhỏ ăn thịt gà a, ai lại có lòng như bác sĩ Lâm chứ." Con người như bác sĩ Lâm vô cùng thích hợp đảm nhiệm chức vụ cán bộ, vì nhân dân phục vụ, nhưng lại không thích hợp làm con dâu, bằng không sẽ phá của.

Lâm Dư Dư nếu biết suy nghĩ của bà, khẳng định là muốn cười xỉu rồi. Cô cũng không biết, trước kia, mọi người đều rất hy vọng cô có thể trở thành con dâu của nhà mình, có một cô con dâu làm bác sĩ, thật là nở mặt nở mày a, nhưng từ sau cái lần phân chia thịt gà kia, mọi người không còn ai có cái suy nghĩ đó nữa, chỉ sợ cô cầm thịt gà của nhà mình cho bọn nhỏ ăn.

Cho nên nói, mọi người cảm thấy Lâm Dư Dư là người tốt, còn có một nguyên nhân khác, chính là dùng đồ của người khác sẽ không đau lòng a.

Lâm Dư Dư mới vừa tạm biệt vợ đại đội trưởng, vừa bước vào trạm y tế liên nhìn thấy đại đội trưởng đang đứng ở cửa gọi cô: "Bác sĩ Lâm có ở đây không? Bác sĩ Lâm..."

Lâm Dư Dư: "Ta ở đây, ngài không phải đi đón những người bị đưa xuống nông thôn sao? Bọn họ tới rồi?"

Đại đội trưởng: "Haiz, vốn nên tới rồi, nhưng trong đám người đó có người bị bệnh, cho nên chỉ có thể cho xe chạy chậm một chút, vì thế tới bây giờ mới đến. Bác sĩ Lâm, cô đi xem một chút đi, miễn cho người ta vừa tới chỗ chúng ta thì lăn ra chết, chuyện này bị truyền ra ngoài cũng không tốt lắm."

Lâm Dư Dư: "Được, à đúng rồi, đại đội trưởng, chờ chút nữa ta có chuyện muốn thương lượng với ngài, chuyện này có lợi cho việc phát triển đại đội chúng ta sau này."

Đại đội trưởng: "Được, hiện tại ta cũng đang sầu chuyện của đám người thành phần xấu này, thật là phiền quá đi thôi."

Lâm Dư Dư: "Ngài đừng nghĩ tới nó nữa, thì sẽ không thấy phiền thôi."

Đại đội trưởng: "Nhưng dàn xếp xong bọn họ, kế tiếp phải cho bọn họ làm công việc gì a? Đám người này, nhìn cũng không giống sẽ là người biết làm việc đồng áng, để cho bọn họ xuống ruộng, ruộng đồng đều sẽ bị bọn họ chà đạp hư hết."

Lâm Dư Dư: "Không biết thì có thể học, ai học nhanh, chúng ta sẽ cho lương thực nhiều một chút, người nào học chậm, chúng ta cho lương thực ít một chút, chỉ cần có áp lực, thì sẽ có động lực thôi."

Đại đội trưởng: "Chuyện này nói sau đi, người đều ở bên chuồng bò đó."

Lâm Dư Dư đi theo đại đội trưởng tới chuông bò. Phạm A Ngưu đã quét tước chuồng bò rất sạch sẽ, nhưng cói sạch sẽ đến đâu thì nơi này cũng là chuồng bò, bên trong có một mùi hương không cách nào loại bỏ được.

Đại đội trưởng: "Bác sĩ tới, các ngươi nhường chỗ một chút."

"Bác sĩ tới rồi."

"Bác sĩ cuối cùng cũng tới rồi."

"Còn cho chúng ta khám bác sĩ sao, khá tốt."

Đại đội trưởng: "Bác sĩ Lâm, người bệnh đang nằm trên giường, ngươi nhìn xem."

Lâm Dư Dư: "Ừm”" Cô đi đến mép giường, ông lão trên giường thoạt nhìn tuổi tác đã cao, tuy ông ấy đang trợn tròn mắt, nhưng ánh mắt có chút tan rã, thường thường lại ho khan vài tiếng. Bất quá lúc ho khan, sẽ quay đầu sang hướng khác. Điều này có thể thấy được đối phương là người có tố chất phi thường tốt, là người có thân phận.

Lâm Dư Dư đại khái kiểm tra sức khỏe của ông một chút: "Bệnh cảm sẽ làm cho ho khan, đường hô hấp sẽ bị thương, phổi cũng có chút dấu hiệu bị nhiễm trùng." "Vậy có thể kê đơn không?" Một thanh âm vang lên, nói thế nào nhỉ, nghe như tiếng của một người đàn ông trưởng thành lại trộn lẫn với chút non trẻ của thiếu niên. Sở dĩ nói trộn lẫn giữa tiếng của người đàn ông và tiếng của thiếu niên, là bởi vì thanh âm này, không trầm thấp như tiếng người đàn ông trưởng thành, nhưng cũng không trong trẻo như tiếng của thiếu niên.

Lâm Dư Dư quay đầu, nhìn thấy một người nam giới tương đối trẻ tuổi, ước chừng chỉ tới 20, hoặc cũng có thể chưa tới 20, chỉ là trên mặt hiện lên sự mỏi mệt cùng ánh mắt đầy sự tang thương, làm anh ta thoạt nhìn hơi lớn tuổi một chút. Bất quá, vẻ ngoài phi thường anh tuấn. Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, đây không phải là nam chủ đi?

Thấy Lâm Dư Dư nhìn Tiền Liệt, đại đội trưởng nói: "Người đang nằm trên giường gọi là Lý Khải Đồ, là ông ngoại của cái cậu tên Tiền Liệt này."

Lâm Dư Dư thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế. Cô gật gật đầu: "Có thể kê đơn, ta sẽ kê đơn thuốc Tây trước, thuốc tây có hiệu quả tương đối mau, uống đỡ trước đã, nhưng tuổi ông ấy đã cao, sức khỏe lại không tốt, sau này chỉ có thể uống thuốc Trung y chậm rãi điều trị. Hơn nữa, thuốc Trung y cũng sẽ rẻ hơn thuốc Tây y một chút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.