Ôn Sùng: "Trước mắt tình hình quốc gia biến hóa rất lớn, lãnh đạo đều nhắc đến kỳ thi đại học, bởi vì hiện tại lạc hậu nên mọi người chưa ý thức được tâm quan trọng của tri thức, cho nên nếu không có bất ngờ gì, sang năm sẽ có tin, muộn nhất là trong hai năm, tôi chắc chắn bảy phần, sẽ khôi phục kì thi đại học."
Lâm Dư Dư thầm nghĩ, tháng sáu cuối năm sau sẽ khôi phục, nhưng không thể không thừa nhận, suy đoán của Ôn Sùng rất chính xác."Cảm ơn Ôn tiên sinh, đây đúng là một tin tức tốt, tôi sẽ bắt đầu ôn tập."
Ôn Sùng cảm thấy Lâm Dư Dư sẽ thích tin tức này, bởi vì bác sĩ Lâm là một người hiếu học lại nỗ lực."Vậy... Nếu khôi phục kì thi đại học, bác sĩ Lâm định đi thi ở đâu?"
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên là thủ đô."
Ôn Sùng nghe xong, lông mày liền giật giật: "Đến thủ đô, hoan nghênh bác sĩ Lâm tới nhà tôi làm khách."
Lâm Dư Dư: "Được, cảm ơn Ôn tiên sinh." Cô cảm thấy lâu lâu sẽ đến chơi, cô phải biết rằng Ôn Lễ ở Ôn gia có tốt không."Chỉ là sợ làm phiền Ôn tiên sinh."
Ôn Sùng: "Sẽ không."
Lâm Dư Dư: "Ôn tiên sinh kết hôn chưa?"
Ôn Sùng nghe xong, tim không tự giác đập nhanh hơn một chút: "Không nghĩ là ngoài ba mẹ và chú Trọng, bác sĩ Lâm cũng quan tâm tới chuyện hôn sự của tôi." Những lời này khiến Lâm Dư Dư có chút không hiểu. Ôn Sùng có ấn tượng rất tốt với Lâm Dư Dư, tốt đến mức có thể trở thành bạn bè tri kỉ. Mấy năm gần đây, mỗi lần nhận được thư của cô, anh liền vô vùng vui mừng. Mới đầu, là anh mong chờ thư để biết được tin tức của Ôn Lễ, nhưng sau dần dần thay đổi, giống như thời gian nhận được thư của cô, là điều mà anh đã quen và phải làm.
Khoảng thời gian trước, ba mẹ anh về thủ đô, hai người biết được Ôn Lễ sống rất tốt, cho nên chuyện đầu tiên khi về đến thủ đô, chính là hỏi về hôn sự của anh. Không biết vì cái gì, Ôn Sùng lại nghĩ tới Lâm Dư Dư, anh cảm thấy, một nửa của anh, tính cách nhất định phải giống bác sĩ Lâm.
Đương nhiên, Ôn Sùng không cho rằng điều này nghĩa là anh thích bác sĩ Lâm, rốt cuộc bọn họ chỉ gặp mặt mới một lần, đã qua 6 năm, lúc ấy bác sĩ Lâm vẫn còn là một thiếu nữ, anh chỉ thích sự lý trí của bác sĩ Lâm, nếu ba mẹ muốn tìm đối tượng cho anh, vậy tất nhiên sẽ có hình tượng như thế này.
Chỉ là, anh chưa muốn kết hôn.
Bây giờ thấy bác sĩ Lâm, anh lại không thể nghĩ thông. Ở thủ đô anh cũng đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng gặp ai như cô, tự tin, xinh đẹp, bình tĩnh, phảng phất như toàn thân cô đều có ánh sáng.
Nghe thấy cô hỏi mình đã kết hôn chưa, vậy mà anh còn nói đùa như vậy.
Lâm Dư Dư cười cười: "Đó là đương nhiên, nếu không đến lúc đó làm phiền Ôn tiên sinh, sợ là Ôn phu nhân sẽ hiểu nhầm."
Ôn Sùng: "..." Anh không nhịn được cười, Tôi vẫn chưa có đối tượng, bác sĩ Lâm không cần lo lắng điều này. Hơn nữa... Tôi tạm thời vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn.”
Lâm Dư Dư kinh ngạc: "Ôn tiên sinh cũng không còn nhỏ tuổi nữa đúng không?" Năm 70 anh 25 tuổi, bây giờ chắc là 31 tuổi rồi? Ở thời đại này 40 tuổi đã có thể lên chức ông bà, Ôn Sùng đã 31 tuổi nhưng còn chưa kết hôn khiến Lâm Dư Dư cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng mà, Ôn Sùng nghe vậy, lại không cho rằng như vậy, anh cảm thấy Lâm Dư Dư nói rằng anh già rồi, điều này khiến anh cảm thấy không được tự nhiên. Hơn nữa, bọn họ hơn kém nhau 9 tuổi, đối với Lâm Dư Dư mà nói, anh thật sự là đã già. Không khí đột nhiên có chút xấu hổ.
Đương nhiên, Lâm Dư Dư không cảm thấy thế.
Ôn Sùng "Tôi lo đối tượng của tôi sẽ không hợp với Ôn Lễ." Anh thẳng thắn nói,"Cô cũng biết tình huống của Ôn Lễ, chị tôi mất rồi, nếu tôi tùy ý tìm một người, sau này nếu không hợp với Ôn Lễ, có thể sẽ làm tổn thương Ôn Lễ, cho nên tôi tạm thời không tính đến chuyện kết hôn. Nếu muốn kết hôn, cũng phải tìm người mà cả tôi cùng Ôn Lễ thích."