Nhưng, cô cũng biết Lưu Á Cầm sẽ không đi, rốt cuộc bà là phụ nữ đã có chồng, bà ấy và Chương Nham tình cảm cũng không tồi, bà cũng không có khả năng sẽ bỏ Chương Nham để đi đến thủ đô.
Ôn Sùng: "Được. Tôi có hộ khẩu ở thủ đô, nếu muốn lĩnh chứng, hoặc là lĩnh chứng ở đây, hoặc lên thủ đô lãnh chứng, nếu lãnh chứng ở đây, đến Tết, liền bảo bố mẹ tôi đem hộ khẩu gửi đến đây, chờ sau khi quốc khánh, tôi còn phải về đi làm. Cho nên, chờ ăn tết xong, tôi lại trở về một chuyến."
Lâm Dư Dư: "Không cần phiền toái như vậy, hai ngày nữa anh về thủ đô, tôi đi cùng anh một chuyến là được."
Ôn Sùng: "... Em gấp gáp không chờ nổi mà muốn gả cho tôi sao?"
Bác sĩ Lâm: "Anh nghĩ cái gì vậy? Tôi muốn đi mua phòng ở trước." Chờ sang năm khôi phục kì thi đại học mới đi mua phòng ở, phòng ở thủ đô sẽ càng đắt, cho nên bây giờ cứ đi xem rồi mua trước, như vậy, sang năm sẽ trực tiếp đến thủ đô, cũng không cần phải lo lắng chuyện phòng ở.
Ôn Sùng: "Phòng ở tôi sẽ sắp xếp, em không cần lo lắng."
Lâm Dư Dư: "Tôi muốn tự mua, nhưng sau khi mua xong, chuyện trang trí liền giao cho anh."
Ôn Sùng: "Được." Anh tôn trọng bác sĩ Lâm.
Lâm Dư Dư: "Có thể mua một căn gần nhà anh một chút, cũng tiện để hai bác đến thăm Ôn Lễ."
Ôn Sùng hiểu ý cô, cười nói: "Cảm ơn."
Lâm Dư Dư: "Trước mắt tôi chỉ tiết kiệm được 8000. mua phòng ở còn phải nhờ anh, coi như tôi mượn anh."
Ôn Sùng: "... Được." Anh rất vui, cô không có phân chia rõ ràng với anh như vậy. Chuyện hỏi mượn tiền anh, nhưng ít ra cô đồng ý mượn anh, chứng tỏ cô không đem anh thành người xa lạ."Nhưng, tôi có chuyện muốn hỏi."
Lâm Dư Dư: "Có vấn đề gì có thể làm khó Ôn tiên sinh?"
Ôn Sùng: "Nếu không khôi phục kì thi đại học? Tôi ở thủ đô, em ở chỗ này, sẽ như vậy sao?"
Lâm Dư Dư: “Đúng vậy."
Ôn Sùng: "... Ba năm nữa nếu không khôi phục kì thi đại học, tôi sẽ từ chức tới làm ở huyện, được không?"
Không biết tại sao, Lâm Dư Dư vì những lời này, trái tim lại đập mạnh.
Ôn Sùng nhìn cô, trong mắt đều là ý cười: "Được không?" Anh hỏi lại.
Sang năm kì thi đại học sẽ khôi phục, nhưng Ôn Sùng không biết, cho nên nếu hứa hẹn mấy lời này với Ôn Sùng, giống như là từ bỏ tiền đồ của bản thân tại đay.
Lâm Dư Dư: "Nếu ba năm nữa không khôi phục kì thi đại học, chúng ta sẽ rút thăm, là anh về huyện, hay là tôi đi thủ đô, chúng ta rút thăm để quyết định."
Nghe đến câu này, Ôn Sùng sung sướng cười, ở bên bác sĩ Lâm, đúng là không ngừng kinh hỉ a.
Tối hôm đó, Ôn Lễ biết được thân thế của mình, đối với việc này, Ôn Lễ tiếp thu rất nhanh. Tuy rằng ký ức lúc bé rất mơ hồ, nhưng Ôn Lễ biết bản thân là do Lý Thu Hồng nhặt được, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, chuyện thân thế của thằng bé cũng luôn không phải bí mật, cho nên Ôn Lễ tiếp thu rất nhanh. Hơn nữa, về chuyện đời trước, lúc thằng bé chết mới 6 tuổi, nên đều đã quên mất. Cho nên với thân thế hiện tại, thằng bé mới có thể tiếp thu nhanh như vậy.
Cô vẫn là cô, hoặc là cô biến thành mợ, bà nội vẫn là bà nội, thằng bé vẫn là Phạm Ôn lễ, bọn họ vẫn sẽ là người một nhà và ở cùng một chỗ, với thằng bé, tất cả mọi chuyện đều không thay đổi, như vậy là đủ rồi.
Hai ngày sau, Lâm Dư Dư mang theo Ôn Lễ, cùng Ôn Sùng đi thủ đô, đến thủ đỗ lãnh giấy kết hôn, mua nhà. Ôn Hiền bởi vì chức vị còn chưa chuyển được, cho nên không đi cùng bọn họ trở về. Lý Thu Hồng cũng không đi, hiện tại bà cũng chưa suy nghĩ tốt.
Đi xe lửa từ trong huyện đến thủ đô, cần 48 tiếng, cũng chính là hai ngày hai đêm.
Ôn Lễ: "Đây là xe lửa sao? Thật dài a." Thằng bé lần đầu tiên được ngồi xe lửa, nên rất háo hức, cảm thấy được ngồi xe lửa, là một chuyện rất ghê gớm.
Lâm Dư Dư nhìn bộ dáng vui mừng của thằng bé, vỗ vỗ bờ vai của thằng bé: "Bây giờ ngồi xe lửa, sau này còn có thể ngồi máy bay."
Ôn Lễ: "Máy bay thật sự có thể bay ở trên trời sao?"
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên, lần sau đi thủ đô, đưa con đi xem máy bay."