Lâm Dư Dư nghe thấy những lời này, mặt không biến sắc, nhưng lời nói ra cũng không có cảm tình: "Chị Đàm nói gì vậy? Phạm Quốc Đồng cứu người, nhưng nếu vì cứu người mà phải chịu trách nhiệm với người ta, vậy còn ai muốn cứu người? Chúng ta đều là thanh niên trí thức, nói như vậy thì tư tưởng của chị Đàm cũng quá lạc hậu rồi. Hơn nữa, nếu chị Đàm thực sự bị người khác sờ soạng qua, cũng sẽ đồng ý gả cho người ta sao, so sánh với chuyện Phạm Quốc Đồng cứu tôi, chị đây là đang muốn trở thành đối tượng của người ta? Nếu không sao lại đồng ý để người ta sờ ngực?”
Đàm Thanh xuống nông thôn cùng đợt với Trân Hà, nói cách khác, đã có 4-5 năm là một trong những pháo hôi trong nguyên tác, ở đây 4-5 năm, cô ta sẽ không có khả năng còn sạch sẽ. Nhưng trong nguyên tác là cô ta bị Lâm Yến giải quyết, mà cách giải quyết, chính là khui ra mối quan hệ bất chính của cô ta.
Lâm Dư Dư là người biết cốt truyện, cốt truyện chính là bàn tay vàng của cô, cho nên cô đương nhiên biết người có quan hệ bất chính với Đàm Thanh là ai, cũng biết mối quan hệ của bọn họ đã ở mức độ nào.
Quả nhiên, Đàm Thanh vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi: " Cô nói bậy gì đó? Cô đừng có mà nói bậy." Thanh âm lúc này có chút ngập ngừng, hiển nhiên là chột dạ.
Lâm Dư Dư: "Em tận mắt nhìn thấy, đồng chí Phạm Cường sờ ngực chị. Chị Đàm, chị cũng biết tính em, em là một người không lo chuyện bao đồng, cũng không thích bàn tán chuyện người khác khắp nơi, nhưng không có nghĩa em là người dễ bị ức hiếp, cho nên cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tốt nhất chị nên suy nghĩ kỹ đi.”
Sắc mặt Đàm Thanh trầm lại nhưng là do chột dạ, cô ta không dám lớn tiếng biện hộ cho bản thân với Lâm Dư Dư, huống chi những điều Lâm Dư Dư nói là sự thật. Đàm Thanh cắn răng nói: "Tôi đã biết. Lời tôi vừa nói... Thực xin lỗi." Ngoài xin lỗi còn có biện pháp sao? Cẩn thận nghĩ lại, chuyện của cô ta với Phạm Cường còn chưa được truyền ra ngoài, điều đó chứng tỏ Lâm Dư Dư rất kín miệng. Lại nói, Lâm Dư Dư mới xuống nông thôn hai tháng, cô ấy đích xác là không thích nói nhiều, cũng không thích nói chuyện thị phi. Không lẽ lời mà cô ta vừa nói đã khiến cô ấy tức giận?
Lâm Dư Dư: "Không có gì, con người đều sẽ phạm phải sai lầm, chỉ cần chị nhớ rõ những lời này là được." Lâm Dư Dư nói xong liền rời đi, cô còn phải đến nhà Phạm Hồng Hoa ăn cơm.
Đàm Thanh nhìn bóng Lâm Dư Dư rời đi hừ lạnh một tiếng, cô ta biết, Lâm Dư Dư không phải là người hiên lành, mà là người dù bị chó cắn cũng không kêu. Không được, cô ta phải nói với Phạm Cường chuyện này, bằng không nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cô ta phải làm sao?
Lâm Dư Dư không quan tâm Đàm Thanh có tâm tư khác nữa không, cô tới cửa nhà Phạm Hồng Hoa, Phạm Hồng Hoa còn chưa đi làm về, Lâm Yến đang nhóm lửa, bà nội Phạm Hồng Hoa đang nấu cơm.
Lâm Dư Dư: "Yến Tử, bà nội Hồng Hoa."
Bà nội Phạm Hồng Hoa: "A, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư tới rồi a."
Lâm Dư Dư và Lâm Yến đều cùng họ Lâm, cho nên lúc người trong thôn gọi, đều sẽ gọi cả họ và tên.
Lâm Yến: "Dư Dư tới, rất nhanh liền xong, chờ Hồng Hoa trở về là có thể ăn cơm."
Lâm Dư Dư: "Có cần tớ hỗ trợ việc gì không?"
Lâm Yến: "Không cần, sức khoẻ cậu không tốt, ngồi nghỉ ngơi đi, tới ngồi đây, chỗ này ấm”
Lâm Dư Dư: "Được." Tháng tư thời tiết có chút lạnh, đặc biệt là thôn này ở khe núi, đặc biệt lạnh. Sau khi ngồi xuống, Lâm Dư Dư liền nói chuyện của Đàm Thanh với Lâm Yến. Lâm Yến chấn động: "Chị ta... Chuyện của chị ta và Phạm Cường sự thật à?"