Lưu Á Cầm: "Con gái tôi nói, có thẻ gặp mặt được lãnh đạo lớn, tôi cũng không biết là cán bộ gì, đây chính là cán bộ quốc gia, muốn bí mật quốc gia có thể nói cho bà sao?”
"Á Cầm, vẫn có bà có phúc khí."
"Cũng đúng, lão Chương còn nói, con gái Á Cầm còn giúp tên nhóc Chương Long giải quyết chuyện đối tượng cùng nhà cửa, đúng là con gái cũng không có gì hơn được chuyện này."
Lưu Á Cầm: "Không nói chuyện với các bà nữa, tối nay con gái và con rể tôi ăn cơm ở đây, tôi phải đi mua đồ ăn."
Những năm gần đây Lưu Á Cầm cùng Chương Nham là gia đình vợ chồng điển hình, sống cùng mười mấy năm, bọn họ chưa từng cãi nhau, đều này khiến rất nhiều người vô vùng ao ước, bây giờ con gái Lưu Á Cầm trở về, mọi người liền càng thêm ước ao. Con gái riêng của chồng hiếu thuận, con gái ruột có bản lĩnh, cứ cho là có người thích nói ra nói vào, những vẫn nhìn thấy, dáng vẻ của Ôn Sùng và Lâm Dư Dư, cũng biết là vinh quy về quê, mọi người cũng phải đố ky.
Lâm Dư Dư không biết mẹ mình đang khoe khoang với mấy người phụ nữ trong khu tập thể nhà, cô bóp cánh tay cứng rắn của Ôn Sùng: "Đồng chí Tiểu Ôn, anh cùng mẹ vợ ở chung rất tốt sao."
Ôn Sùng cười cười vỗ tay cô: "Tôi đây không phải là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mẹ vợ, để bà yên tâm gả em cho tôi sao."
Lâm Dư Dư đương nhiên là biết suy nghĩ của anh, cô cũng chỉ nói đùa.
Hai người đến khách sạn, cầm một vài thứ, sau đó đi đến nhà họ Lâm. Lâm gia bên này là một xưởng may, bà nội Lâm và ông nội Lâm có một đứa con trai là cha Lâm, sở dĩ năm đó lúc cha Lâm tìm đối tượng, chỉ có một yêu cầu, muốn một người vợ xinh đẹp, như vậy con cái cũng sẽ xinh đẹp. Hơn nữa, cha Lâm bởi vì là con trai độc nhất, cho nên cũng gián tiếp dẫn đến chuyện ly hôn với Lưu Á Cầm. Bởi vì Lưu Á Cầm không thể sinh con tiếp, cho nên Lưu Á Cầm cùng cha Lâm li hôn.
Nếu như cha Lâm còn có anh em, nói không chừng ông ta sẽ không ly hôn với Lưu Á Cầm.
Hơn nữa, cũng bởi vì cha Lâm là con trai độc nhất, cho nên Lâm Dư Dư dù là con gái, bà nội Lâm vẫn để cô đi học bình thường, dù bà ta trọng nam khinh nữ, nhưng ai kêu Lâm gia ít người, cho nên con gái ở Lâm gia cũng quý giá hơn so với nhà bình thường.
Lâm Dư Dư cùng Ôn Sùng, dựa vào ký ức của nguyên chủ, đi vào phòng của xưởng may.
Bây giờ là chiều tối, mấy bà lão đã về hưu đang phơi nắng ở xưởng may, nói chuyện phiếm. Thấy Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đến, từng người liền hiếu kì nhìn.
Cũng có bà lão hỏi: "Cháu gái, cháu tìm ai a?"
Người sống ở thành phố vừa nhìn là biết, người này có thân phận gì, bọn họ vừa nhìn liền biết. Khí chất của Lâm Dư Dư là của phụ nữ tự tin hiện đại, ngữ khí thong dong, còn trải qua mạt thế, đây là mị lực còn thiếu của phụ nữ niên đại này. Mà Ôn Sùng xuất thân từ gia đình gia giáo, ở cổ đại thì phải là khí chất ở Hàn Lâm, nhưng trên người anh lại có khí chất cường thế vì ở trong quân đội, thân phận như vậy đương nhiên ưu việt hơn những người khác.
Hai người xuất hiện ở chỗ này, không thể nghi ngờ đã hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Sao tôi lại cảm thấy đã từng gặp qua a? Ai nha, cái đầu của tôi, không nghĩ ra." Lâm Dư Dư khá giống Lưu Á Cầm, Lưu Á Cầm rời đi 22 năm, 22 năm trước bà ngây ngô, hèn mọn, lại thêm 22 năm không đến, cho nên dù Lâm Dư Dư giống bà, bởi vì khí chất trên người khác biệt, ăn mặc khác, lại thêm thời gian đã trôi qua lâu, cho nên nhất thời, các bà không hoàn toàn nghĩ ra.
Nhưng là, lại có người nhớ kỹ.
Bà nội Lâm ở một bên phơi nắng cùng cháu trai. Năm đó sau khi cháu gái xuống nông thôn, bà nội Lâm vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không có thời gian quản chuyện này, bởi vì con dâu lại mang thai, bà ta bận rộn chăm sóc con dâu, liên để chuyện của cháu gái qua một bên.
Bà nội Lâm không có nhận ra Lâm Dư Dư là cháu gái bà ta, thực sự là chênh lệch quá lớn. Nhưng bà ta cũng nhận ra người này có chút giống con dâu Lưu Á Cầm của bà ta, cho nên bà ta suy nghĩ một chút, do dự nói: "Cháu gái, cháu biết Lưu Á Cầm sao? Cô đến tìm cô ấy sao?"