Tiểu Ôn Lễ: "Bà là người lớn, người lớn mà xin lỗi trẻ con sẽ xấu hổ lắm, em không cần bà xin lỗi đâu."
Lâm Dư Dư: "Đứa bé này lanh lợi ghê nha. Vậy đi, hai viên kẹo sữa hình thỏ này em đều cầm lấy, một viên là thưởng em giúp chị nhóm lửa, một viên thưởng trước, lát nữa em giúp chị vặt lông gà.”
Tiểu Ôn Lễ: "Oa, cảm ơn chị."
Lý Thu Hồng qua một lúc lâu mới đi vào, thấy hai người ở bên nhau bà rất mừng. Bà thấy việc để thanh niên trí thức Lâm tới đây ở là vô cùng sáng suốt, thanh niên trí thức Lâm hiểu biết nhiều, có thể dạy dỗ cháu bà. Vậy, bà cũng không nên nhận tiền thuê nhà của thanh niên trí thức Lâm. Nhưng nếu không nhận thì nhất định cô sẽ không chịu đến ở, bà chỉ có thể trợ cấp cho cô bằng con đường khác.
Lý Thu Hồng vào bếp: "Hai người đang làm gì đó?"
Tiểu Ôn Lễ: "Bà." Thằng bé chạy qua, đưa hai viên kẹo cho Lý Thu Hồng/"Bà ơi, cho bà kẹo này, ăn kẹo rồi uống thuốc sẽ không thấy đắng nữa, bệnh cũng có thể mau mau khỏi."
Lý Thu Hồng ngồi xổm xuống: "Bà không ăn kẹo."
Tiểu Ôn Lễ: "Nói dối, đâu có ai không thích ăn kẹo đâu?"
Hai chữ "nói dối" lại làm Lý Thu Hồng buồn khổ, bà rất sợ đứa cháu này lại cho rằng bà đang nói dối. Nhưng lần này, bà không thể không gạt thằng bé: "Bà không nói dối đâu, bà lớn tuổi rồi nên răng không tốt. Người lớn tuổi ăn kẹo dễ bị hỏng răng, rụng mất răng luôn, mất răng rồi thì bà không ăn những thứ khác được nữa, vậy nên không phải bà đang nói dối với cháu đâu. Cháu... Cháu không tin thì hỏi chị xem." Nói rồi, Lý Thu Hồng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư cũng hiểu ý của bà, sao bà có thể ăn kẹo của cháu trai được.
Tiểu Ôn Lễ cũng nhìn Lâm Dư Dư, hai người đều chờ cô trả lời.
Lâm Dư Dư: "... Thật ra thì, lời này... Vừa có chỗ đúng vừa có chỗ không đúng."
Lý Thu Hồng nghĩ thâm, xong đời, nhất định cháu trai sẽ nói bà nói dối, nghĩ đến bộ dạng cháu mình nghiêm túc lên án mình nói dối bà lại thấy xấu hổ.
Lâm Dư Dư cười khẽ: "Bà của em lớn tuổi rồi, không thể ăn nhiều kẹo, không thì sẽ bị sâu răng nhưng có thể ăn một miếng nha Cho nên, Tiểu Ôn Lễ ăn một nửa kẹo thỏ trắng, dư lại một nửa để dành cho bà em nhé."
Tiểu Ôn Lễ vừa nghe, lập tức nhìn Lý Thu Hồng: "Thật không ạ?"
"Thật sự." Lý Thu Hồng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bảo vệ được thể diện trước mặt cháu trai.
Tiểu Ôn Lễ bốc một viên kẹo sữa, tự mình cắn một miếng lớn rồi để miếng nhỏ còn lại cho Lý Thu Hồng: "Bà ơi, ăn miếng nhỏ này thì bà sẽ không bị sâu răng." Vì sợ hàm răng của bà bị hỏng nên Tiểu Ôn Lễ cố ý cắn miếng lớn, chừa lại miếng nhỏ cho bà.
Lời nói này khiến Lý Thu Hồng và Lâm Dư Dư dở khóc dở cười.
Lý Thu Hồng ăn viên kẹo cháu trai đút, tò mò hỏi Lâm Dư Dư: "Lâm thanh niên trí thức, sao cháu bắt được con gà rừng này?"
Lâm Dư Dư sớm nghĩ ra lý do để trả lời: "Cháu có vận khí tốt, con gà này bị dây leo quấn lấy. Lúc cháu tới thì nó đang giấy giụa nên cháu bắt nó luôn."
Lý Thu Hồng: "Ôi trời, vận khí đúng là tốt."
Lâm Dư Dư: "Hôm nào cháu lên núi làm mấy cái hố bẫy, sau này hái thuốc xong thì thuận tiện nhìn nó một cái."
Lý Thu Hồng: "Vậy cháu phải cẩn thận, mang về thì nhớ giấu cho kỹ, đừng để người ta thấy. Dù món ăn dân dã nhỏ này không cần nộp lên nhưng cũng không tránh khỏi việc có người miệng xấu, lan truyền tin đồn khắp nơi." Đây chính là thịt, ai mà không đỏ mắt?
Lâm Dư Dư: "Vâng."
Một giờ sau, Lâm Dư Dư, Lý Thu Hồng và Tiểu Ôn Lễ cùng nhau vặt lông gà rừng sạch sẽ. Sau khi rửa sạch gà rừng, chỉ còn hơn hai cân rưỡi. Lâm Dư Dư cắt nó ra: "Thím, chúng ta lấy một nửa nấu canh, nửa còn lại thì để ngày mai ăn."
Một nửa cũng nhiều hơn một cân. Cô cắt từng khúc nhỏ rồi cho vào nồi canh, đủ ăn cho bốn người lớn thêm một đứa nhỏ.
Lý Thu Hồng: "Nghe theo ý cháu. Trong nhà còn củ cải, canh gà hâm củ cải, nhìn có vẻ nhiều hơn một ít."