Cô ấy vất vả, nhưng vì bạn bè, cô ấy cũng nguyện ý làm.
Lâm Yến sửng sốt, ngay sau đó cười cười. Cô nhớ tới khi các cô vừa xuống nông thôn, cô ăn không hết những cực khổ này, mỗi lần đều tìm Dư Dư hỗ trợ. Sau lại thành thói quen, chờ Dư Dư hoàn thành nhiệm vụ của mình lại đến giúp cô, loại thói quen này làm cho cô cảm thấy cuộc sống sau khi xuống nông thôn cũng không khổ như vậy. Nếu đụng tới việc bếp núc, cô sẽ nói: "Dư Dư, tớ không biết nấu cơm, trước nay tớ chưa từng làm qua."
Dư Dư liền sẽ nói: "Tớ tới giúp cậu."
Sau đó cô sẽ nói: "Cảm ơn Dư Dư, Dư Dư cậu là tốt nhất."
Hai tháng, vẫn luôn là như vậy mà trôi qua, nhưng hiện tại, loại thói quen này đang thay đổi. Lâm Dư Dư không hề giúp đỡ cô làm việc, cô ấy bắt đầu trở nên loá mắt.
Lâm Yến: "Dư Dư, cậu có phải giận tớ hay không? Giận tớ trước kia tìm cậu giúp tớ làm việc?"
Lâm Dư Dư: "Không có, chúng ta là bạn bè, hỗ trợ lẫn nhau là điều đương nhiên." Đây là ý nghĩ của nguyên chủ, cho nên cô nói ra suy nghĩ của cô ấy. Nguyên chủ không có bạn bè, tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, Lâm Yến có thể kết bạn với cô, cô phi thường vui vẻ, cho nên cô thực nguyện ý giúp Lâm Yến, chẳng sợ bản thân mỗi ngày mệt đến muốn chất.
Trong tiểu thuyết về đoạn miêu tả cuối cùng của nguyên chủ chính là đến lúc cải cách mở ra là hết rồi. Sau khi thi đại học, Lâm Yến thi vào đại học, sau đó cùng với chồng cô rời đi nơi này. Mà nguyên chủ đã kết hôn sinh con, sau khi cải cách mở ra, cùng chồng của cô làm công việc mua bán nhỏ, người một nhà bình phàm lại đơn giản mà sinh hoạt, lúc sau chính là viết về nữ chủ.
Nhưng dựa theo phỏng đoán của Lâm Dư Dư, sức khỏe của nguyên chủ ở lúc cuối khẳng định không tốt đến chỗ nào. Từ lúc xuống nông thôn đến khi khôi phục thi đại học, Lâm Dư Dư giúp Lâm Yến làm sáu bảy năm, tiêu hao quá nhiều sức lực, tương lai khẳng định chịu khổ, không phải là bản thân sao?
Bả vai của cô gái 16 tuổi, thực đơn bạc, vì cô quý trọng tình bạn, cô chưa bao giờ kêu khổ."Yến Tử, cậu là người bạn đầu tiên của tớ." Đây là tiếng lòng của nguyên chủ. Bởi vì ở trong thành, mọi người đều biết ba mẹ ly cô hôn, nguyên chủ ở trong thành, đều không có ai chơi cùng cô, cũng bởi vì tính cách cô hướng nội, sẽ không đi ra ngoài kết bạn, cho nên vẫn luôn không có bạn bè.
Lâm Yến: "Cảm ơn cậu, Dư Dư”" Biểu tình nghiêm túc của Lâm Dư Dư khiến cho cô có chút hoảng hốt, cô nhớ tới việc bản thân bị bạn bè phản bội mà phải xuống nông thôn. Cô kết bạn với Lâm Dư Dư, chủ yếu là bởi vì Lâm Dư Dư thành thật, người thành thật sẽ không phản bội mình, sẽ không giống những người bạn kia tính kế mình, cho nên hai tháng này, quan hệ của cô cùng Lâm Dư Dư rất tốt. Lâm Yến lắc đầu, không thèm nghĩ mấy thứ này, điều cô phải làm, chính là ở chỗ này sống thật tốt."Dư Dư, có chuyện gì cậu cứ tới tìm tớ a, kỳ thi sở y tế phải cố lên, cậu là giỏi nhất."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn Yến Tử, Yến Tử cậu cũng giỏi nhất, làm nông không có gì đâu, nhịn một chút liền qua, chờ quen thuộc thì tốt rồi, cố lên."
Lâm Yến: "Ừ”"
Sau khi hai người tách ra, Lâm Dư Dư đi về phía nhà hai bà cháu Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng bên này cũng có người đang nói chuyện, Tiểu Ôn Lễ đứng bên cạnh bà nội, lấy ra giấy gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, chơi với đám bạn nhỏ của cậu. Lâm Dư Dư nhìn Tiểu Ôn Lễ, cậu bé là người duy nhất cô cần phải bảo vệ ở thế giới này.
Báo danh tham dự sở y tế chỉ có một mình Lâm Dư Dự, liền tính mọi người cảm thấy đây là cơ hội tốt, cũng không dám đi báo danh, bởi vì không hiểu dược liệu, hơn nữa nhân viên y tế cũng không phải bọn họ có thể làm nổi. Cho nên đại đội trưởng ở buổi chiều cùng ngày liền tới nói cho Lâm Dư Dư tin tức này, cũng làm Lâm Dư Dư tự mình nhìn xem muốn chuẩn bị như thế nào, dù sao bọn họ cũng không biết mấy thứ này.