Lâm Dư Dư cảm ơn đại đội trưởng, hai ngày sau, cô mỗi ngày đều đi lên núi hái đồ ăn hái thuốc, sau đó mang chút nấm hoang dại hoặc nấm mộc nhĩ về. Ngày thứ ba, Lâm Dư Dư sớm liền rời giường, cùng đại đội trưởng ngồi xe bò đi sở y tế của công xã ở trấn trên.
Cái công xã này gọi là công xã Hồng Tinh, dưới công xã tổng cộng có tám đại đội sản xuất, nếu mỗi đại đội sản xuất đều chọn ra mấy cái danh ngạch, người tới tham dự cũng có mười mấy người. Mà trong mười mấy người này, có thanh niên trí thức, cũng có bác sĩ đại đội.
Cùng trực thuộc một công xã nên các đại đội trưởng đều quen biết nhau, cho nên mọi người đều mở miệng chào hỏi. Bất quá cũng chỉ là chào hỏi mà thôi, bởi vì năm nay có bình chọn đại đội sản xuất văn minh, cho nên mọi người tranh đấu cũng tương đối lợi hại.
Đại đội trưởng ở bên ngoài rất ít hút thuốc, bất quá ông vẫn mang theo cái tẩu, cái tẩu có thể mang lại cho ông "cảm giác an toàn. Lúc này, đại đội trưởng sờ sờ cái tẩu: "Thanh niên trí thức Lâm, cô đừng khẩn trương, chúng ta không được chọn cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng."
Lâm Dư Dư cười cười: "Tôi đã biết, tôi không khẩn trương." Cô nhìn ra được, đại đội trưởng còn khẩn trương hơn cả cô.
Tới đúng 8 giờ, Chủ nhiệm xã cùng bộ trưởng bộ y tế tới.
Chủ nhiệm xã: "Người đều đến đông đủ rồi đi? Liền tính không đến đủ cũng không có cách nào, đã đến giờ thi, mọi người cùng nhau tiến vào phòng thi đi."
Phòng thi là phòng họp của sở y tế sửa sang lại, không lớn, bất quá làm phòng thi cho mười mấy người cũng đủ rồi.
Vòng thứ nhất là thi viết, thi viết kiểm tra vê phần lý thuyết. Đương nhiên, tuyển chọn nhân viên y tế trong đại đội, cũng không có chú ý nhiều như vậy, không thể yêu cầu quá cao, cho nên phần thi lý thuyết tương đối nhẹ nhàng một chút, tuy chỉ kiểm tra bề nổi, nhưng đây đều là các bệnh tương đối thường thấy.
Sau một tiếng thi viết, các thanh niên trí thức ngồi bên ngoài chờ, bác sĩ của sở y tế bắt đầu chấm bài thi.
Tổng cộng có hai vị bác sĩ cùng nhau chấm bài, một bên chấm một bên lắc đầu ngao ngán.
Bác sĩ 1: "Cũng không biết những người này đang nghĩ cái gì, một chút cũng không hiểu mà dám tới thi, không sợ làm mất mạng người sao?"
Bác sĩ 2: "Cũng không phải sao, tôi bên này chấm mấy phần bài thi, cũng đều không được, chẳng lẽ lúc đại đội tuyển danh ngạch không có yêu cầu gì sao? Thật là làm lãng phí thời gian của chúng ta... Di, người này không tồi, sở trưởng, tôi nơi này phát hiện một người, bài thi của người này cơ bản đều đúng hết."
Sở trưởng: "Tôi nhìn xem."
Chủ nhiệm xã: "Ai vậy, tên là gì? Thuộc đại đội nào?" Ông hỏi tựa hồ có chút gấp gáp.
Chủ nhiệm xã nóng vội không phải không có nguyên nhân, bởi vì mấy hôm trước lúc vào huyện mở họp, vị lãnh đạo nào đó của huyện có nhắc đến tên Lâm Dư Dư với ông, cũng nói sự việc ngày đó ở tòa soan báo báo ông thế mới biết, trong huyện vì cái gì sẽ có kế hoạch bồi dưỡng nhân viên y tế ở nông thôn. Không thể không nói, cái kế hoạch này đối với nông thôn mà nói, là một chuyện phi thường tốt.
Nông dân bởi vì sinh bệnh rồi tiếc tiền không đi khám bác sĩ, vì thế đã khiến khá nhiều người tử vong mà mỗi năm đều có. Nếu nông thôn có nhân viên y tế, ít nhất đối với loại chuyện này ở nông thôn sẽ có cải thiện.
Vị lãnh đạo kia nói, một người thanh niên trí thức xuống nông thôn lại có giác ngộ như vậy, mà đám người bọn họ lại chưa từng nghĩ đến cải thiện vấn đề này, cho nên bọn họ hẳn là nên tự mình ngẫm nghĩ lại bản thân. Phàm là ở trước mặt lãnh đạo cấp huyện treo tên, luôn có chút đặc biệt, cho nên Chủ nhiệm xã đối cái người tên Lâm Dư Dư này mới tò mò như vậy.
Sở trưởng: "Là thanh niên tri thức tên Lâm Dư Dư, đầu năm nay cũng chính là vào 2 tháng trước đã xuống nông thôn, địa điểm là thôn Phạm gia. Đừng nói nha, mấy câu hỏi này ấy vậy mà toàn đáp đúng, mặc kệ là trung y hay là thuốc tây, đứa nhỏ này đều đưa ra được đáp án, không tồi a." Cũng không phải Lâm Dư Dư có bao nhiêu lợi hại, mà là bài thi của sở y tế tương đối đơn giản.