Lúc Lâm Dư Dư cho Tiểu Ôn Lễ kẹo sữa, Lý Thu Hồng chỉ cam chịu, nhưng bà cũng không thể chiếm hời không từ Lâm Dư Dư như vậy, phải biết rằng kẹo sữa tận 2 đồng một cân, đắt lắm luôn. Ban đầu bà tính trả tiền cho Lâm Dư Dư nhưng Lâm Dư Dư không chịu, theo ý của Lâm Dư Dứ thì mỗi ngày cô cho Tiểu Ôn Lễ một viên kẹo sữa, sau đó Lý Thu Hồng mỗi ngày cho cô một phần rau là được.
Lý Thu Hồng trong lòng cảm động, cực kì cảm kích Lâm Dư Dư.
Tiểu Ôn Lễ: "Chị ơi, chúng ta hôm nay cũng ăn thịt sao?"
Lâm Dư Dư: "Hôm nay ăn sủi cảo."
Tiểu Ôn Lễ: "Oa..." Thằng bé từng ăn sủi cảo, đó là lúc ăn Tết, cái loại hương vị này thằng bé đã quên mất rồi nhưng chỉ biết là ăn rất rất rất ngon.
Lâm Dư Dư nhìn biểu hiện của thằng bé, trong lòng lại có một suy nghĩ. Cô có thể bắt thú hoang nhưng không biết biến ra những thứ khác bởi vì những thứ đó đều cần có tem phiếu, cô muốn cho Tiểu Ôn Lễ cuộc sống tốt đẹp hơn thì phải mua được nhu yếu phẩm của thời đại này... tem phiếu!
Sau khi nghĩ xong.
Nhân sủi cảo do Lý Thu Hồng làm, nhân thịt gà củ cải sợi. Một cân bột mì có thể làm 70 cái vỏ sủi cảo nhưng Lý Thu Hồng chỉ làm một phần ba thì được khoảng 20 cái. Lâm Dư Dư nhìn số lượng này cũng không nói cái gì, cô biết Lý Thu Hồng không tính phần của bà vào, nhưng cô cũng không thể suốt ngày bám theo khuyên bảo, Lý Thu Hồng luôn tự có giới hạn trong lòng, cô khuyên cũng chẳng có tác dụng.
Nhưng mà: "Thím, thím thái nhiều củ cải một chút, còn dư thì chúng ta hầm canh thịt, ngày mai ngày kia cũng được ăn."
Lý Thu Hồng: "Biện pháp này rất hay." Lý Thu Hồng tuy rằng không ăn sủi cảo nhưng bảo bà uống thêm ít canh gà bà vẫn sẽ uống.
Sủi cảo đã nấu xong, Lý Thu Hồng múc cho cháu trai 3 cái, còn lại 17 cái đều múc hết cho Lâm Dư Dư, bản thân bà thì ăn khoai lang nhưng cũng uống một bát canh thịt gà, cuộc sống hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều. Trước kia cả canh trứng bà cũng không uống.
Tiểu Ôn Lễ là đứa bé hiểu chuyện, dù chỉ có ba cái sủi cảo nhưng vẫn gắp một cái cho bà, chỉ có hai cái vẫn ăn rất ngon miệng. Lâm Dư Dư lại gắp hai cái từ bát mình cho thằng bé, cô cũng không dám cho nhiều, cho nhiều quá Lý Thu Hồng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Bọn họ ăn cơm tương đối sớm, chờ bọn họ ăn xong những người khác mới tan tầm, thành công tránh được loại chuyện như ngửi mùi đoán xem nhà ai nấu thịt trong tiểu thuyết.
Ăn cơm xong, Lý Thu Hồng rửa bát, Lâm Dư Dư muốn đến nhà đại đội trưởng: "Tiểu Ôn Lễ, em đi dạo với chị không?"
Tiểu Ôn Lễ: "Được nha." Thằng bé chạy tới, dắt tay Lâm Dư Dư, còn ngẩng cái đầu nhỏ nhìn cô cười hì hì.
Lý Thu Hồng nhìn bọn họ ở chung, trừ bỏ vui mừng vẫn là vui mừng, bà nghĩ, tuổi bà đã lớn, thanh niên trí thấp Lâm lại là người tài giỏi, cháu trai có thể thân với cô ấy cũng sẽ được cô ấy chăm sóc thật tốt.
Đại đội trưởng đang rửa chân trong sân, tan tâm trở về, trên chân đều là bùn, đột nhiên thấy Lâm Dư Dư tới.
Lâm Dư Dư: "Chú, ngài có bận không?”
Đại đội trưởng: "Không bận, đồ cô mua hết rồi hả?"
Lâm Dư Dư: "Đã mua bút máy với mực nước, nhưng lúc tôi ăn trưa trên huyện nghe được một việc, không liên quan đến đại đội, hình như là có đứa trẻ nhà người ta bị bọn buôn người bắt đi, người nhà đang tìm kiếm khắp cả nước. Tôi nghĩ nơi này của chúng ta tuy rằng hẻo lánh nhưng nếu nếu bọn buôn người có tâm tư... Cho nên việc tuần tra trong đội vẫn rất quan trọng, cái này có thể xếp vào kế hoạch làm văn minh đại đội. Người tuần tra thì cứ chọn mấy người làm việc không chăm chỉ hay không thích làm việc ấy."
Đại đội trưởng nghĩ thử, cái này có thể xem xét, chủ yếu là bọn buôn người bây giờ thật sự không bằng súc sinh."Chuyện này tôi sẽ thương lượng với thư ký xem, hiện tại chúng ta tính toán tìm chỗ xây trung tâm y tế cho cô, cô đã chọn được chỗ nào chưa?”