Kỳ thật ở cái niên đại này, giống như chồng bà, tốt nghiệp đại học y, lại nguyện ý tới nông thôn, người như vậy rất ít, vốn dĩ chồng bà có thể ở lại thành phố lớn, sẽ có càng có nhiều cơ hội thăng chức, nhưng vì bà, ông đã quay lại đây.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, ba mẹ chồng mất sớm, sau đó ba mẹ bà tiếp tế ông, nuôi lớn ông, sau lại bọn họ đính hôn, ông thi vào đại học, mọi người đều nói đừng để ông đi học đại học, bởi vì một khi đi, nói không chừng ông sẽ không trở lại. Nhưng bà không muốn ngăn cản lý tưởng của ông, cho nên khuyên ông ởđi học.
Sau khi chồng học thành tài liền trở về, cũng không làm bà thất vọng, bọn họ kết hôn, có một gia đình hạnh phúc, còn có hai đứa con trai đáng yêu.
Trương Hoành Quốc nhìn trúng người có thiên phú, còn có một chút, cũng liên quan đến quá khứ của bản thân. Năm đó, học phí của mình đều được ba vợ và mẹ vợ hỗ trợ, bọn họ chưa từng ngăn trở lý tưởng và tiên đồ của hắn, cho nên hôm nay, đối với thiên phú của Lâm Dư Dư, ông cũng rất coi trọng, ông cũng không nghĩ lãng phí một nhân tài như vậy.
Trương Hoành Quốc: "Chính là Dư Dư a, hôm nay làm ta mở rộng tâm mắt..." Tiếp theo, Trương Hoành Quốc kể lại sự việc hôm nay,"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta sẽ tan ca trễ một tiếng mới về nhà."
Vợ Trương Hoành Quốc vừa nghe: "Như vậy không thỏa đáng, hai người ở sở y tế, vê trễ vốn dĩ không có việc gì, nhưng người không hiểu rõ sẽ nói ra nói vào. Như vậy đi, anh để cho đứa nhỏ sau khi tan ca liền tới nhà mình ăn cơm chiều, ăn xong cơm, anh ở nhà dạy con bé, hoàn cảnh cũng tốt hơn một chút. Hơn nữa đứa trẻ này còn nhỏ, không thể chịu đói, chờ một tiếng sau con bé lại về thôn, rồi phải đi đường hơn nửa tiếng, đã sớm qua giờ cơm chiều."
Trương Hoành Quốc vừa nghe, không nhịn được nhíu mày: "Nói như vậy, con bé ở nhà của chúng ta ăn cơm chiều, lại học thêm một tiếng, sau đó lại trở về, có phải hay không cũng đã trễ rồi, đường từ thị trấn vê đến trong thôn, không phải đồng ruộng chính là núi sông, còn vô cùng không an toàn."
Vợ Trương Quốc Hoành nghĩ nghĩ: "Nếu không trong khoảng thời gian này để cô bé ở lại nhà chúng ta đi, dù sao trong nhà cũng có phòng, cô bé ngủ với ta, anh ngủ chung với bọn nhỏ." Nhà bọn họ chỉ có ba gian phòng, hai gian lớn là phòng của bọn họ và hai đứa nhỏ, còn có một phòng nhỏ là phòng làm việc của chồng. Hoặc là, có thể cho hai đứa nhỏ ngủ bên phòng làm việc. Nhưng phòng làm việc không quá lớn, bên trong đều là giá sách, không có chỗ để kê thêm giường, lại nói, bọn họ cũng không có giường nhỏ, cũng không thể để cho hai đứa nhỏ ngủ dưới đất trong cái thời tiết này đi?
Trương Hoành Quốc: "Thế này cũng không tốt lắm, như vậy đi, ngày mai ta tìm sở trưởng thương lượng một chút, xem có thể ở lại ký túc xác của sở y tế hay không, dù sao chỉ ở có hai tháng, cũng không phải ở dài hạn, hẳn là sẽ không có người phản đối."
Vợ Trương Quốc Hoành nói: "Chủ ý này của anh cũng tốt."
Lâm Dư Dư trở về đại đội, Lý Thu Hồng đã nấu xong cơm chiều, vừa thấy cô trở lại, ngăn lại rồi nói: "Dư Dư, cháu có bưu kiện, nhân viên chuyển phát nhanh đã đưa tới, cháu không có nhà, thím cũng không biết chữ, cho nên đã nhờ đại đội trưởng hỗ trợ ký nhận, đồ đạc để ở trong phòng thím đó."
Lâm Dư Dư không ở nhà, bà đương nhiên sẽ không tùy tiện để đồ vào phòng cô.
Lâm Dư Dư có chút ngoài ý muốn: "Bưu kiện của cháu?"
Tiểu Ôn Lễ đang nhóm lửa cũng chạy ra nói: "Bưu kiện rất lớn nha."
Lý Thu Hồng về phòng lấy bưu kiện ra, Lâm Dư Dư vừa lúc mở cửa phòng, bà liên xách vào phòng Lâm Dư Dư.
"Bưu kiện rất lớn trong miệng Tiểu Ôn Lễ kỳ thật cũng không lớn, phỏng chừng trong mắt trẻ con là lớn. Nhìn thấy cái này, trong lòng Lâm Dư Dư có suy đoán, hẳn là do mẹ của nguyên chủ gửi tới.
Cô mở ra bưu kiện, Tiểu Ôn Lễ ngồi xổm bên cạnh nhìn nhìn.
Lý Thu Hồng: "Ôn Lễ, tới đây giúp bà nhóm lửa nào."
Tiểu Ôn Lễ còn muốn xem tiếp, nhưng thằng bé cũng nghe lời của bà nội. Lý Thu Hồng đương nhiên sẽ không để cho thằng bé nhìn như vậy, nếu như trong nhà Lâm Dư Dư gửi đồ ăn đến cho cô, có trẻ con ở đó, cô không chia sẻ một chút thì không tốt lắm.