Lời này khiến người bán hàng sửng sốt, nhưng lại nghĩ đến, mỗi tuần đều đưa, sao lại có thể có nhiều như vậy: "Em lấy từ đâu ra?" Cô ta cũng muốn hỏi cẩn thận, nếu từ chợ đen, sẽ không thể hỏi chuyện này được, đây là quy củ, nhưng cô ta thấy một cô gái như Lâm Dư Dư, lo lắng bản thân sẽ bị liên luy, vì vậy cô ta muốn tìm hiểu kỹ.
Lâm Dư Dư: "Em làm một cái bẫy ở trên núi, mỗi tuân có thể bắt một con, bình thường em đều đi làm, chỉ có cuối tuần mới rảnh."
Nghe thấy là do Lâm Dư Dư giăng bẫy trên núi, người bán hàng liên yên tâm: "Vậy em có thể đảm bảo mỗi tuần đều mang tới không?" Mấy con vật ở hoang dã sao có thể dễ dàng bắt như vậy được? Lúc này cô ta mới hiểu ra, gà mà Lâm Dư Dư nói là gà rừng. Gà rừng rất ngon, ngon hơn gà nuôi trong nhà.
Lâm Dư Dư: "Không thể đảm bảo, cho nên em mới nói chuyện với chị, nếu bắt được, em sẽ trực tiếp mang lên huyện, chị muốn không? Nếu không bắt được, em sẽ không mang đến, cũng không biết có gặp chị không."
Người bán hàng: "Muốn. Nếu em bắt được, cứ trực tiếp đưa đến nhà chị, nếu chủ nhật chị không có ở nhà, chồng chị sẽ ở nhà, chị sẽ nói với anh ấy." Nói tới đây, cô ta lôi kéo Lâm Dư Dư ra bên ngoài: "Em muốn giao dịch như thế nào đây?"
Lâm Dư Dư: "Em muốn 8 mao một cân, nhưng chị phải cho em phiếu, phiếu hai cân thịt hay phiếu một thước vải, hoặc là phiếu nửa cân gạo, hoặc là phiếu xà phòng, phiếu dầu, phiếu... đều có thể."
Người bán hàng: "Chuyện này thì dễ, chị với chông đều làm trong nhà nước, mấy phiếu linh tinh trong nhà nhất định sẽ có." Cô ta đi làm ở Cung Tiêu Xã, cũng quen biết rất nhiều khách hàng, cũng lén lút giao dịch, cho nên mấy phiếu linh tinh rất nhiều.
Người bán hàng này tên là Thôi Mẫn, là người nhiệt tình, Lâm Dư Dư lại là người hiện đại, đương nhiên cũng không hướng nội, cho nên lúc nói chuyện, Thôi Mẫn cảm thấy Lâm Dư Dư rất có học thức, sau này lại nghe nói cô làm ở sở, lại càng coi trọng Lâm Dư Dư. Tuy hiện tại Lâm Dư Dư chỉ đang thực tập, khi vê đại đội trở thành nhân viên y tế, nhưng cũng có thể coi là bác sĩ, nghề bác sĩ vốn vô cùng quan trọng, đặc biệt ở thời đại này, mọi người đều vô cùng coi trọng, suy cho cùng ai mà không có lúc ốm đau? Hơn nữa, nếu nói mình quen biết với bác sĩ, nhất định bản thân mình cũng được đề cao hơn.
Lâm Dư Dư và Thôi Mẫn trò chuyện trong chốc lát, cô liên ngại ngùng hỏi: "Chị Thôi, hiện giờ trên người em cũng không có phiếu, người ở Cung Tiêu Xã có thể không cần phiếu mà vẫn mua đồ không?”
Thôi Mẫn cũng không lay động trực tiếp hỏi: "Em muốn cái gì?"
Lâm Dư Dư: "Bánh bị nát, hay hình dáng xấu cũng không sao, chị xem, em trai em vẫn luôn đứng cùng chúng ta, em muốn mua cái gì cho thằng bé ăn."
Thôi Mẫn: "Cái này có, gân đây có một lô bánh ngọt đến, nát không ít, nhưng cũng không bị nát đến nỗi không thành hình dạng, em muốn không? Bình thường một cân hai đồng, còn muốn phiếu, đưa chị một đồng chị sẽ đưa em một cân."
Lâm Dư Dư vô cùng mừng rỡ nói: "Vậy thật sự là quá tốt, tuân sau em sẽ đến, chị Thôi có muốn em mang thứ gì nữa không? Đồ ăn hay trứng gà chẳng hạn.
Thôi Mẫn vừa nghe thấy trứng gà, mắt liền sáng lên: "Aiya, trứng gà so với thịt còn tốt hơn. Một cân thịt chỉ ăn được hai bữa, nhưng một cân trứng gà có thể ăn được mấy ngày. Một nhà chị một tháng cũng phải ăn hết một cân trứng gà, chín, mười quả, thật sự không đủ ăn, cũng không đủ cho con trai chị bồi bổ sức khoẻ."
Lâm Dư Dư nói: "Vậy tuần sau em lại tới, em sẽ hỏi mọi người trong thôn mang hai cân đến cho chị, vậy bỏ phiếu đi, giá cả cứ theo giá của Cung Tiêu Xã, chị thấy thế nào?" Nhiều thì không có, nhưng hai cân thì được.
Thôi Mẫn nói: "Vậy quá tốt rồi." Cung Tiêu Xã bán 6 mao một cân trứng gà, còn cần phiếu, phiếu trứng gà vô cùng khó lấy. Rốt cuộc 6 mao một cân trứng gà, cũng chỉ có chín, mười quả, người trong huyện đều muốn mua, nhưng đều phải tranh cướp, trứng gà có giá cả phải chăng hơn là thịt, cho nên rất khó để mua được.