Lâm Dư Dư cười cười, lúc đó ấn tượng về Lâm Yến trong cô không tốt lắm, cũng chính là vì nguyên nhân này. Tuy rằng là do nguyên chủ cam tâm tình nguyện, các cô là người muốn cho, người muốn nhận. Nhưng đúng là như lời Tiên Cúc Phân nói, mấy đồ vật Lâm Yến cho nguyên chủ thật sự không tính là cái gì, hơn nữa cũng không phải mỗi ngày đều đưa. Chỉ là thỉnh thoảng mới cho nguyên chủ một cốc sữa để uống, ngày thường cũng sẽ khen ngợi mấy câu, nói Dư Dư cậu vất vả rồi, Dư Dư cậu thật lợi hại. Nhưng chuyện đó tính là gì? Bản thân nguyên chủ cũng có tiền, bản thân cũng có thể tự mua sữa bột. Hơn nữa, tiền công mà nguyên chủ làm cho Lâm Yến, có thể đắt hơn sữa bột.
Nhưng về sau, cô phát hiện Lâm Yến đối xử với mình thật sự rất tốt, chuyện gì cũng quan tâm đến cô. Cô cũng không thể vì những chuyện kia mà phủ nhận Lâm Yến, khi có chuyên xảy ra, Lâm Yến sẽ suy nghĩ cho nguyên chủ. Ngày đầu tiên cô tới, Lâm Yến với Trần Hà, đã không để cho Phạm Quốc Đồng tới gần cô. Có thể thấy được Lâm Yến là người tốt, để nguyên chủ làm mấy việc như vậy, cũng chỉ là cô ta khôn khéo.
Nhưng xuống nông thôn, suy nghĩ cho bản thân một chút, cũng là chuyện bình thường, có thể hiểu được.
Tiền Cúc Phân thấy Lâm Dư Dư không phản ứng, lại nói: "Thanh niên trí thức Lâm, lúc trước cô có quan hệ tốt với thanh niên trí thức Lâm Yến, hiện tại cô làm ở sở, có lẽ cô không biết, bây giờ việc của Lâm Yến, đều là do Phạm Hồng Hoa làm."
Lâm Dư Dư sửng sốt một chút, dường như không kịp phản ứng.
Tiên Cúc Phân lại nói: "Cô không ở đây thường xuyên, nên đương nhiên không biết. Thanh niên trí thức Lâm nói ngon ngọt, trước kia khiến cô làm việc hộ, hiện giờ lại có Phạm Lan Hoa giúp làm việc, ai, Phạm Lan Hoa này đúng là đồ ngốc."
Lâm Dư Dư không biết nói thế nào, khiến cô khó khăn tiếp nhận thân phận của nguyên chủ, không lẽ thân phận của nguyên chủ đã bị thay thế? Là Phạm Lan Hoa thay thế sao? Cho nên hiệu ứng của tiểu thuyết này là, không thể để nữ chủ phải chịu khổ ở nông thôn sao?
Lâm Dư Dư cũng không nói gì thêm, cô cũng không muốn bình luận về loại chuyện này. Cho dù cô với Lâm Yến không phải bạn bè, cô cũng sẽ không nói xấu sau lưng người khác, huống chỉ với thân phận của nguyên chủ, cô với Lâm Yến vẫn là bạn bè.
Tiên Cúc Phân thấy Lâm Dư Dư chỉ cười không nói, cũng không nói gì thêm. Bà ta ghét nhất là mấy cô gái lười biếng, trước kia bà ta coi trọng Lâm Dư Dư, cũng có nguyên nhân, là do cô là một người chăm chỉ. Không nghĩ tới việc thanh niên trí thức Lâm làm trước đây, Phạm Lan Hoa liền thay thế cô.
Sắp đến giờ, Phạm Lan Hoa là Lâm Yến rất nhanh đã trở lại, hai người vừa cười vừa nói. Thấy Lâm Dư Dư đã ở đó, Lâm Yến gọi một tiếng: "Dư Dư."
Lâm Dư Dư: "Đã trở vê? Mau lên đây."
Mấy người dân trên xe bò nói: "Thanh niên trí thức Lâm, sao các cô lại chậm như vậy, tất cả mọi người đều chỉ chờ mỗi hai người."
"Đúng vậy, cứ như vậy, để cho bao nhiêu người chờ các cô."
"Lan Hoa, các cô đi đâu? Mua cái gì?"
Lâm Dư Dư nhìn mấy người phụ nữ đang nói, cô không nói gì, cô có thể nói cái gì đây? Nói tốt cho Lâm Yến? Nói thế nào? Hơn nữa, Lâm Yến cũng chưa nói gì đâu.
Phạm Lan Hoa: "Chúng tôi không mua đồ gì, không có tiền mua. Lâm Yến vừa mới xuống nông thôn, cũng chưa đến huyện bao giờ, tôi liền đưa cô ấy đi dạo vòng quanh.”
Lâm Yến cũng nhanh chóng nói: "Các thím, thật ngại, để mọi người chờ lâu như vậy, lần sau sẽ không như vậy." Rõ ràng còn chưa tới giờ, cũng không đến muộn. Nhưng cô ta không dám nói như vậy, những người này không biết giữ miệng, nếu cô ta nói như vậy, bọn họ sẽ còn nói cô ta nhiều hơn. Lâm Yến nhìn về phía Lâm Dư Dư, cảm thấy bản thân thật uỷ khuất.
Lâm Dư Dư cười cười: "Yến Tử, đến đây."
Lâm Yến: "Được." Lâm Yến tưởng sẽ được ngồi cạnh Lâm Dư Dư, những thấy Tiền Cúc Phân bên cạnh Lâm Dư Dư, cô ta liền không vui vẻ mấy."Dư Dư cậu đi trạm phế phẩm tìm sách sao?"