Thời đại này, khắp nơi đều là rừng núi, nhặt một ít củi lửa về nhà còn không dễ dàng sao? Trong đội biết tổ chức người đi lượm rơm củi, có công điểm kiếm, sau đó thông báo mọi người đi nhận, sao gia đình Niên Xuân Hoa làm biếng tới mức không thèm đi nhận củi chứ?
Thím Hoa nói: "Vào quãng thời gian trước, chẳng phải ba người con trai nhà bà ta đều bị đánh rồi sao, còn nằm viện nữa chứ, Niên Xuân Hoa và Lý Tú Cầm chạy tới bệnh viện chăm sóc, công việc trong nhà chỉ có một mình Sái Thuận Anh làm, cô ta trông nom bên trong, cũng không thể lo được phía ngoài."
"Đấy, thời tiết lạnh như vậy, nhà bà ta căn bản không ai đi nhận củi lửa." Thím Hoa nghĩ đến đây, mỗi một lỗ chân lông trên dưới khắp người đều đang toát lên sự sảng khoái.
Bà ấy nghĩ tới lúc con gà mái già của mình chết đi, bà ấy bế lấy con gà mái già khóc sướt mướt một cách ruột gan đứt đoạn, Niên Xuân Hoa lại ở đó cười bà ấy không có phúc khí, bà ấy bèn cảm thấy khó chịu. Thím Hoa đã cho con gà mái già đó ăn khá nhiều năm.
Mỗi năm, cho dù nộp gà thu mua thống nhất, thím Hoa đều sẽ tránh khỏi con gà mái già này, tình cảm giữa bà ấy và con gà mái già đó vô cùng sâu, không ngờ rằng một trận dịch bệnh gà toi đã lấy đi sinh mạng của nó.
Bà ấy còn bị Niên Xuân Hoa chế giếu.
Trần Dung Phương cũng biết sự việc mà thím Hoa nói, cô ấy nói: "Là có chuyện này, ngày trước Chí Quốc đi nhận rơm củi về cho bọn họ rồi."
Thím Hoa và thím hai Tống đều sững sờ.
Thím Hoa chậc một tiếng: "Dung Phương, trái tim của cô làm bằng gì hả? Niên Xuân Hoa bà ta đối xử với cô như vậy, cô không hận bà ta sao? Nhìn Chí Quốc đi gánh củi cho bà ta?"
Trân Dung Phương mỉm cười, đương nhiên cô ấy hận, tuy nhiên hận cũng có cách để hận, dù sao Sở Chí Quốc cũng là con trai cả của Niên Xuân Hoa, làm tuyệt tình quá, sẽ bị người khác chỉ trích. Bây giờ Trân Dung Phương đều sẽ không lấy lương thực, tiên bạc cho nhà Niên Xuân Hoa nữa, nhưng thi thoảng giúp một tay, cô ấy đồng ý để Sở Chí Quốc làm những việc này, chặn lại miệng mồm của một số người nhiều chuyện.
Tránh một chữ hiếu đè xuống, lại là rất nhiều rắc rối.
Cô ấy nói: "Một ít rơm củi, cũng không đáng gì cả, nếu bọn họ bị bệnh trong mùa đông này, chẳng phải cuối cùng gia đình tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng sao? Tôi cảm thấy Chí Quốc làm đúng lắm."
"Với tính tình của bọn họ, tôi cũng không mong bọn họ ghi nhớ điều tốt của chúng tôi, dù sao năm xưa gánh lương thực như hoa tuyết đến nhà bà ấy, bà ấy ăn xong cũng không nhớ, tôi và Chí Quốc chỉ cần người trong đội biết, tôi và Chí Quốc không phải người vô tình vô nghĩa là được rồi."
Trân Dung Phương có một luồng sức mạnh hết sức mềm dẻo.
Trông cô ấy dịu dàng, không tranh giành, trong những năm cô ấy bị bắt nạt dữ nhất, lại bị Sở Chí Quốc tách rời. Hiện giờ, toàn bộ phiếu lương thực, quyền hành tài chính trong nhà càng là do Trân Dung Phương nắm giữ. Một ít rơm củi, có thể giành được một danh tiếng tốt, có thể chặn miệng của Niên Xuân Hoa lại, thì sao không làm chứ?
Thím Hoa hết sức khâm phục, bà ấy nói: "Người trong đội không thể nào nói các cô vô tình vô nghĩa, mấy ngày Niên Xuân Hoa bà ta kèm theo Phúc Đoàn ăn no uống ngon đi khắp nơi nói các cô không có phúc, giờ đây bà ta lâm vào cảnh khó khăn, các cô còn nhớ đi gánh củi lửa cho bà ta, đã làm tròn tình nghĩa của con cái rồi." Mấy người đang trò chuyện như thế, dưới thời tiết mưa u ám kéo dài của mùa đông, vây quanh ngọn lửa ấm áp trong lò, than củi bị đốt cháy, nổ ra. Có vẻ như tiếng đôm đốp cũng kèm theo hơi nóng.
Sở Chí Quốc từ ngoài nhà trở về, Trân Dung Phương liền rót một ly trà nóng cho anh ấy.